Thursday, January 7, 2016

Thương lắm con gái khi yêu...

Con gái ấy, khi yêu, sẽ luôn nhớ tất cả. Và khi chia tay, cũng sẽ nhớ tất cả.

--> Bi kịch cay đắng của cô gái chưa tròn 20

Thương lắm con gái khi yêu...

Con gái lạ lắm nhé. Chia tay rồi, vào Facebook, zalo của người ta làm gì. Thấy người ta buồn người ta sầu, thì lập tức trách cứ tại mình đã không còn ở bên người ta nữa. Lại chẳng có gan đi hỏi, cứ đứng đấy theo dõi xem người ta sẽ nói chuyện với bạn bè như thế nào rồi à, ừ... Thấy người ta vui vẻ, thì trong lòng đau đớn cùng tức giận. Rồi cả nghìn câu hỏi sao anh ta chia tay mình rồi giờ lại hạnh phúc như vậy, anh ta có người mới rồi sao, anh ta chưa từng như thế khi yêu mình... Rồi con gái lại âm thầm theo dõi, anh ta cợt nhả với ai, thả tim với ai, hẹn đi chơi với ai... Rồi tự con gái lại đau lòng, đau lòng không dứt, nhưng lại cấm có vào hỏi câu nào hay like một cái...



Con gái lạ lắm nhé, chia tay rồi không hiểu nước mắt ở đâu ra mà nhiều thế. Sáng khóc, trưa khóc, tối kêu gào ầm ĩ. Đang ăn khóc, đang xem phim cũng có thể khóc. Rồi thấy mắt sưng vu lên thì càng tủi thân, ôi đã thất tình còn xấu xí, khóc tiếp...

Con gái lạ lắm nhé, chia tay rồi nhưng vẫn không dám xóa hết ảnh. Xóa chỗ này thì lại lưu vào chỗ kia, chỗ chỉ mỗi mình thấy. Sợ rằng nếu lỡ xóa đi, sẽ chẳng bao giờ lấy lại được, sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy nữa, sợ rằng chẳng còn gì để chứng minh đã từng tồn tại trong đời nhau...

Con gái lạ lắm nhé, chia tay rồi cứ đi đến nơi cũ làm gì. Ngồi một mình thẩn thơ, uống thứ nước uống quen thuộc rồi bâng khuâng xa xăm. Lúc thì rơi lệ mà chẳng hay biết, lúc lại mỉm cười nhạt nhòa. Con gái lúc ấy, đã chẳng cần phải để ý ánh mắt người khác nhìn mình nữa rồi...



Con gái lạ lắm nhé, thất thường lên xuống. Sáng khóc lóc thì viết Status tâm trạng, văn thơ cóp nhặt trên mạng đăng lên, rồi sau thấy xấu hổ, rồi tự động viên chính mình, rồi lại tự xóa đi... Khổ thân lắm con gái ơi!

Con gái ấy, chia tay xong, luôn miệng kêu tìm một người yêu mới. Bởi vì không chịu nổi cô đơn, bởi vì rảnh rỗi sợ lại nhớ thương, bởi vì sợ nước mắt mặn đắng tiếp tục rơi, bởi vì nơi ngực trái ấy cứ giày vò con gái, bởi vì nghẹn ức không thở nổi mà thấy bản thân bé nhỏ đi, bởi vì thèm lắm một hơi ấm, thèm một bờ vai...

Con gái khi yêu, muốn khoe cho cả thiên hạ biết người đàn ông của mình. Dù có là kẻ tầm thường đến bao nhiêu, trong mắt cô ấy thì anh ấy chính là Kim So Huyn, anh ấy dù có hát tệ thì cô ấy vẫn muốn nghe hàng ngày, Châu Kiệt Luân cũng chẳng sánh được, David Beckham cũng chẳng bằng...



Con gái ấy, khi yêu chỉ muốn nhõng nhẽo ngồi sau xe, hít hà mùi hương mà cô ấy cho rằng thuộc riêng về mình. Cùng một loại bột giặt, sao vẫn thấy nó lạ, nó khác...

Con gái ấy, khi yêu chỉ muốn cùng anh đi khắp nơi, trải nghiệm tất cả. Đơn giản chỉ vì muốn chia sẻ những khoảnh khắc tuyệt vời bên nhau, đơn giản là tồn tại trong nhau.

Con gái ấy, khi yêu, chẳng yêu cầu gì, chẳng cần anh phải quỳ xuống nói yêu em. Chỉ cần anh nắm chặt tay con gái lại, nhìn sâu vào đôi mắt và tĩnh lặng. Không gian ấy, kí ức ấy sẽ theo con gái đi suốt cuộc đời...

Con gái ấy, khi yêu, sẽ luôn nhớ tất cả. Và khi chia tay, cũng sẽ nhớ tất cả. Nhớ rất nhiều rồi ngồi xâu chuỗi lại, à thì là anh ấy có người khác từ lúc này này, à thì là anh ấy không yêu mình, à thì là mình không quan trọng, à thì là... con gái cứ thế mà đau lòng thôi.

Rồi con gái lại tự đem mình so sánh với kẻ đến sau. Người ta hơn mình thì tự ti, phiền muộn; không xinh không giỏi bằng thì hả hê lắm. Nhưng sau cùng, vẫn là đau lòng, bởi dù hơn dù kém, dù đúng dù sai, thứ đã tan vỡ rồi thì không thể lành được, rốt cuộc vẫn chỉ là ôm lấy tổn thương...

Con gái ấy, khi đau lòng cứ thích đi cắt tóc thôi. Tưởng rằng có thể cắt đi phiền muộn, hay cũng chỉ là muốn trông khác đi so với ngày hôm qua. Con gái kì thực cũng chỉ muốn quên đi mà mỉm cười, nhưng mà, con gái đau lòng nhiều lắm, quên sao được, cười sao được...



Con gái ấy, có khi tự giày vò mình, muốn trốn tất thảy. Muốn bỏ đi một nơi thật xa và thật lâu. Muốn hét thật to cho vơi nỗi lòng.

Con gái, đơn giản mà cũng phức tạp. Yêu nhiều thì đau cũng nhiều. Mơ mộng nhiều mà đôi khi cũng trải lòng, cũng thực dụng đến xót xa....

Sau bao tổn thương, con gái lại kì vọng sẽ gặp được một bạch mã hoàng tử như trong truyện trong phim, sẽ làm lành vết thương trong trái tim đã vỡ vụn kia, sẽ vì cô mà yêu mà chiều, mà viết lên một câu chuyện tình mới...

Lại có khi buông bỏ tất cả, khép mình và lặng lẽ...

Thương lắm, con gái à...

Con gái khi yêu khi chia tay cứ hay tự làm khổ làm đau mình. Mong lắm trái tim bé nhỏ ấy sẽ được người đời rộng lượng một chút, mong lắm các anh khi yêu thông cảm cho con gái một chút. Cũng mong lắm những nỗi đau đã đến, con gái có thể kiên cường vượt qua. Và mong yêu thương sẽ đến thật nhiều để vơi bớt những giọt lệ của con gái...


Sưu tầm

Con Nhện qua chum

Hết giờ học buổi sáng ở trường, chị bếp đón Bống về. Mâm thức ăn được dọn ra.

Món nào cũng ngon mà Bống không thèm động đũa đến. Ăn riết rồi ngán đến tận cổ. Mẹ “đặc cách” cho chị bếp được ngồi ăn với Bống nhưng cũng không cải thiện được tình hình. Bống và được dăm hạt cơm rồi bỏ chén đứng lên.
– Ăn đi, Bống! Chiều về thấy thức ăn còn nhiều, mẹ la đó!
– Không, ăn gì buồn muốn chết, không ai nói với ai tiếng nào!
– Vậy thì từ mai, cô sẽ nói thật nhiều trong bữa ăn, Bống phải ăn hết chén cơm nghen?
Hứa vậy mà nói toàn chuyện gì đâu không. Rồi mâm cơm cũng nhạt dần khi chị bếp miệng nói mà mắt chăm chăm nhìn vào tivi xem phim tình cảm Hàn Quốc.
Bống thiết gì chuyện ăn uống ở nhà, sáng nào trước khi lái xe chở mẹ đi làm ăn, ba cũng dúi vào túi nó một đống tiền lẻ. Nó mang vào căngtin trường mua sắm vung vít.
Rồi một ngày, chị bếp dắt thằng bán vé số ngộ nghĩnh tên Lém về nhà. Lém khoảng chín mười tuổi, trạc tuổi Bống nhưng biết nhiều chuyện hay đáo để. Bống ngậm cơm trong miệng nghe nó nói mà tròn mắt ngạc nhiên hay cười khăng khắc không thôi. Bống ăn chưa hết chén cơm, vèo một cái Lém đánh ba chén đầy. Bụng nó căng như bụng ếch. Xong bữa, Bống nhắc Lém: Trưa mai tới nữa nghen mậy. Ừ, tao tới, nhưng mày phải ăn hết một chén cơm. Thân nhau được vài bữa, Bống mua cho Lém con cánh cam giá một ngàn đồng. Lém nói mua làm chi cho tốn tiền, con này ở quê tao có nhóc, chiều tối chạng vạng nó bay về nghẹt mấy vườn xoài.
Nhưng thôi, lỡ mua rồi, tao cũng cám ơn mày. Tao cho lại mày con này nè. Lém sục sạo trong túi áo bị rách một đường dài, ụa, nó đâu mất mẹ rồi, tao nhớ là có mua nó thiệt mà. Bống trợn mắt trề môi khoái chí, tiền đâu mà mua, mày xạo thấy mẹ… Bống đưa tay che miệng, chết, “nhiễm” cái kiểu nói năng “giang hồ” của thằng Lém rồi, ba mẹ nghe được thì ăn đòn. Cuối cùng, Lém cũng tìm được một con để tặng lại Bống. Đó là con nhện đang giăng tơ trong góc nhà hình bát giác nho nhỏ phía trên góc ao. Biết Lém xạo nhưng Bống vẫn vui. Lém bịa ra bao nhiêu là chuyện cho con nhện của mình. Con nhện của tao có phép. Không phải nghỉ học có phép như mày đâu, mà là bảy mươi hai phép thần thông biến hóa của Tôn Ngộ Không.
Không cần cầu cống gì hết, chỉ cần phun một cái phèo là nó đã có mặt bên kia bờ ao. Bống ngớ ra, ụa, sao hay vậy mậy. Ngu quá con, nó nhả tơ trong miệng ra làm cầu bắc qua ao, cầu trong miệng nó đó. Bống tưởng tượng một chiếc cầu to đùng trong bụng con nhện, ôi, thật là tội nghiệp, cầu có bao nhiêu nhịp vậy ta. Lém bảo Lém cũng thích phun phèo ra một chiếc cầu như con nhện, chiếc cầu sẽ nối hai bờ con sông quê nhà nó, cho ba nó thấy nhớ má nó thì qua cầu một chút là gặp mặt liền, chứ mắc gì, nói như bà ngoại nó, đò giang cách trở cho nên ba phải lấy vợ hai. Thành ra Lém phải về ở với ngoại cho má lấy chồng.
Bống chơi với Lém được một thời gian thì bị mẹ cấm cửa, mẹ la chị bếp rù quến mấy đứa bụi đời vô nhà làm chi. Bống lại hoàn Bống với những buổi trưa ăn uống uể oải một mình như bò nhai trấu…
Có một sáng chủ nhật, ba dặn chị bếp trước khi lái xe đưa mẹ ra khỏi nhà:
– Chiều nay nhà có khách, chị chuẩn bị cho tôi một bàn tiệc sáu người!
Bống còn nằm trên giường nhưng đã tốc mền ngồi dậy khi nghe ba nói. Vậy là Bống có được một chiều vui. Thật hiếm khi nhà có tiệc. Mà cũng thật hiếm khi ba mẹ cùng chở Bống đi chơi. Nói chi cho xa, ngay trong bữa ăn tối hằng ngày, chỉ có mẹ và Bống ngồi vào bàn khi ba bị “xỉn” hoặc chỉ có ba và Bống khi mẹ bận bạn bè hoặc đi mua sắm chi chi đó… Sau khi làm vệ sinh, Bống ăn sáng thật nhanh rồi phóng xuống bếp. Chị bếp không cho nó phụ làm tiệc, bảo lên trên nhà sắp xếp bàn ghế. Đến phần sắp chén đũa, Bống chọn ra hai bộ nhỏ xếp ở hai đầu bàn. Chị bếp hỏi sao làm vậy.
Nó nói bàn tiệc có sáu người, nhà đã có nó và ba mẹ, còn lại ba người kia, chắc chắn là hai vợ chồng và một đứa con nít. Nó còn chuẩn bị thêm hai chén nước chấm không cay cho nó và người bạn chưa biết mặt trong bữa tiệc. Một đống đồ chơi cũng được chuẩn bị để mời khách chơi sau khi ăn xong. Nếu là con gái thì cho chơi búp bê, là con trai thì cho chơi máy bay…
Năm giờ chiều, Bống mặc bộ đồ mới nhất, ngồi ở một đầu bàn tiệc với nét mặt hân hoan chờ đón khách… Sau tiếng đóng cửa xe đánh rầm, đúng sáu người tiến vào nhà. Ngoài ba mẹ còn có bốn người đàn ông mập, lùn, mang kính đen. Ba Bống tiến đến bàn tiệc trước tiên, ông cúi xuống vuốt tóc nó:
– Ôi, con trai của ba ngoan quá, con đã cùng chị bếp làm tiệc đấy phải không, cảm ơn con nhé!
Rồi ông quay lại nói với khách:
– Mời, mời, mời… Nhanh lên, còn nhiều điều chúng ta cần bàn bạc với nhau. Nào, con trai, chị bếp đã dọn mâm cho con chưa? Chưa à? Thật tệ! Chị bếp ơi!
– Thưa, ông chủ gọi tôi.
– Chị dọn cho Bống một mâm ngoài nhà bát giác, đầy đủ các món nhé. À, tiện thể chị ngồi ăn với cháu cho vui.
…Chị bếp bận phục vụ nên không thể ra với Bống. Nó ngồi thừ trước mâm tiệc một mình ở nhà bát giác, đã thay bộ đồ đẹp bằng bộ đồ thủng túi và thủng đít của thằng Lém để lại hôm hai đứa chia tay. Đổi lại, hôm đó Bống cũng tặng Lém một bộ quần áo mới của mình. Ngồi chán, Bống nghiêng nghiêng người, nheo mắt tìm con nhện. Nhện ơi, phun cho Bống một chiếc cầu bắc qua nhà ai cũng được…
Sưu tầm

Wednesday, December 16, 2015

Tâm sự của thiếu nữ bị ám ảnh từ một lần phá thai đau đớn

Theo báo xa hoi 24h, nhưng tất cả đã quá muộn khi Quân tuyên bố “Cô hết thời rồi, cô chẳng khác gì con búp bê tôi chăm bẵm để làm tình cả”.

An sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo khó thuộc tỉnh Nam Định. Từ nhỏ, An đã có một tuổi thơ không mấy hạnh phúc khi mẹ cô phải lòng người đàn ông khác nên bỏ cha con An bơ vơ nơi quê nhà. Cha An tuy còn ít tuổi nhưng sớm sống cảnh gà trống nuôi con, vì thương An nên cha quyết định không đi bước nữa. Cha An tuy còn ít tuổi, nhưng ông mang trong mình căn bệnh đau khớp mãn tính. Mỗi khi trái gió trở trời cha An lại phải chịu những cơn đau hành hạ.

Thương cha, An đã luôn nỗ lực trong cuộc sống. Tuy còn ít tuổi, nhưng An là cô gái thông minh, hiểu người, hiểu đời. Không ít lần An bị bạn bè chế giễu chuyện mẹ mình, những lúc đó An im lặng. Cô nín nhịn để không gây gổ, không đánh nhau. Nhiều khi quá hụt hẫng, An bỏ học lên đê ngồi một mình. Chán chường An lại ra suối. Nhiều lúc, An nghĩ cuộc đời An như cành củi khô trôi trên mặt nước vậy, cô không biết rồi sẽ trôi về đâu nữa, nếu chẳng may ngày nào đó cha An lấy vợ.

Ngày An vào Đại học, cha An đã dặn dò rất nhiều. Đó là lần thứ 2 trong đời An thấy cha cô khóc. Ông vuốt tóc An rồi dặn dò cô hãy luôn vững tin trên bước đường đời. Cha An cũng xin lỗi con gái vì không ở bên An được “Nếu cha bỏ quê vào Nam theo con thì ai sẽ lo hương khói cho tổ tiên. Cha là đứa con duy nhất của ông bà, cha phải có nhiệm vụ lo lắng quê cha đất tổ”. Cha An nói rồi dúi vào tay cô một chiếc phong bì dặn An “Đây là học phí và tiền nhà tháng đầu tiên, con ráng tiết kiệm”.

An nhìn cha nước mắt lưng tròng, An chỉ ước sao cô nhanh ra trường ‘báo hiếu’ cho cha. Cả đời cha An đã chịu nhiều cực khổ lắm rồi, còn An vẫn chưa làm được gì ngoài ăn bám cha.




Có người yêu giàu, lại hết sức cưng chiều nên An ngày càng chìm sâu vào những đêm thâu thác loạn (Ảnh minh họa).



Những ngày học ở Sài Gòn, An sớm hòa nhập. Chỉ sau 3 tháng, An ‘trổ mã’ trở thành cô gái xinh đẹp, rạng ngời. Không ít chàng trai theo đuổi An. Giàu có, học giỏi cũng có, công tử ăn chơi cũng có…Nhưng An chưa ‘chấm’ được ai, cho tới ngày cô phải lòng một người đàn ông trung tuổi. Theo như anh ta tam su với An thì anh ta bị vợ con bỏ, hiện anh ta đang sống một mình. Ngoài An ra, anh ta cũng không còn ai tin tưởng nữa.

Nghĩ anh ta đáng thương, An dần mở lòng đón nhận. Cô bất chấp tất cả, cô bỏ ngoài tai những lời khuyên ngăn của bạn bè để đến với Quân. Để An có cuộc sống đầy đủ, Quân thuê cho An một căn hộ chung cư riêng ở quận 1, gần chỗ Quân làm để hai người dễ bề hẹn hò. Thương An có tuổi thơ thiếu thốn nay Quân đáp ứng hết mọi sở thích cũng như yêu cầu của An. Không những thế, mỗi tháng Quân đều thay mặt An gửi về cho cha cô ở quê 2 triệu đồng. Quân nói “Coi như quà biếu nhạc phụ”.

Có người yêu giàu, lại hết sức cưng chiều nên An ngày càng chìm sâu vào những đêm thâu thác loạn. An quên mất nguồn cội của mình mà ‘lột xác’ thành cô tiểu thư giàu có. Từ một cô gái quê trong sáng, An bỗng dưng thành ‘tâm điểm’ của những lời đồn đại trong trường bởi sự tai tiếng,cũng như những lời đồn thổi về vị đại gia đứng sau lưng cô. Chính vì thế, chưa lấy được bằng tốt nghiệp An đã sớm bị đình chị học hành do nghỉ quá nhiều, thành tích học hành bết bát.

Từ ngày nghỉ học, An không dám về quê, cô cũng không dám gọi điện về cho cha cô vì sợ ông sẽ thất vọng. An ở lại thành phố, ngày ngày cô đi mua sắm, tối đến lại ‘phục vụ’ người yêu hết mình. Tuy nhiên, cuộc sống đâu như An nghĩ. Nhiều lúc An thấy mình chỉ là chốn đi về của Quân. Yêu nhau lâu thế, nhưng Quân chưa một lần giới thiệu An với bạn bè của anh, cũng chưa cho An đến công ty chơi với gia đình, bố mẹ Quân thì đặc biệt chưa một lần Quân nói đến.

Khi An ý kiến, Quân cười nhạt “Em chỉ cần ở nhà ngoan ngoãn, tối đến phục vụ anh rồi hưởng cuộc sống sung sướng là được rồi. Em học hành không đến nơi chốn, bằng cấp cũng không mà có cuộc sống như bà hoàng thế còn muốn gì hơn nữa. Anh nghĩ, em nên tập nghiên cứu thêm một số kinh nghiệm về chuyện chiều đàn ông dần là vừa”. An nghe thế, cảm thấy nghèn ngẹn. An nghĩ Quân đang coi thường An, quân đang chế giễu An học hành bết bát.

Để chứng minh với người yêu, An tự ra ngoài tìm việc, cô chạy bàn cho một quán Bar. Tại đây, An quen với một người đàn ông cùng quê và cô tỏ ra khá thân thiết. Cũng vì mối quan hệ này mà An bị Quân cho 2 cái tát như trời giáng, cùng với đó là việc anh ta đòi An chia tay. Anh ta kêu An trả lại chìa khóa nhà, xe và số tiền cô đang cầm của anh ta.

Cũng chỉ sau đó 2 ngày, An phát hiện mình có thai. An đã quay lại cầu xin Quân sự tha thứ, cô sẽ làm theo những điều mà anh ta muốn. Nhưng tất cả đã quá muộn khi Quân tuyên bố “Cô hết thời rồi, cô chẳng khác gì con búp bê mà tôi chăm bẵm để làm tình cả”.

Đau đớn thất vọng, An cảm thấy mọi thứ xung quanh cô sụp đổ, An quyết định bỏ đi giọt máu của mình và Quân. An đã khóc trong tuyệt vọng. Cô không ngờ đời cô có lúc lại ra nông nỗi như thế. An thầm trách mẹ đã sinh ra cô để đời cô khổ nhục, An trách cha vì đã không gọi cho cô suốt 1 tuần nay.

Ngồi trong phòng ngậm thuốc, An vẫn nghe tiếng bác sĩ khuyên nhủ những cô gái lầm lỡ như An giữ lại cái thai. Ai cũng có hoàn cảnh thương tâm, nhưng có lẽ An là người mẹ đáng trách nhất. Khi nghe bác sĩ gọi đến tên cô, An bỗng dưng thấy sợ, nhưng rồi cô lấy hết can đảm để bước vào phòng phẫu thuật.

Trong cơn mê man An mơ thấy mẹ, rồi cô mơ thấy bố mình gọi tên An, những giọt nước mắt An cứ tuôn rơi. Cô thấy bản thân có lỗi vô cùng, cô tự hứa từ nay về sau cô sẽ không đi lại vết xe đổ ngày hôm nay nữa. Cảm giác đau đớn, hối hận đến tột cùng.

Anh có biết, cô gái mà anh nghĩ là trẻ con ấy, đã trải qua bao nỗi đau không?

Có những người luôn tỏ ra mạnh mẽ để dấu đi tam su yếu đuối đến đáng thương. Có những người tỏ ra nhí nhảnh, trẻ con chỉ để giấu đi một chuỗi những đau khổ đã từng đi qua họ…


Anh từng nói với em rằng những lúc áp lực cuộc sống nhất, thì việc được nói chuyện với em là một may mắn. Anh nói tính em trẻ con, vô tư vô nghĩ. Thế là, mỗi buổi nói chuyện với em là mỗi lần như được quay trở lại thời còn nhỏ xíu vậy.

Anh từng nói với em rằng khi suy nghĩ đến loạn đầu. Gặp được em là anh không phải xả strees bằng những cốc café quen thuộc. Thay vào đó là được dẫn em đi dạo quanh đường phố ăn những món ăn giống như thời sinh viên vậy.

Anh từng nói rằng trên đôi môi và ánh mắt của em, anh chỉ luôn luôn thấy hiện ra nụ cười và hạnh phúc. Anh chưa thấy em khóc bao giờ. Kể cả khi chúng mình cãi nhau đi chăng nữa.

Trong mắt anh, em cảm giác mình như là một con người của hạnh phúc chưa từng *****ng chạm đến đau thương, anh nhỉ?

Trong mắt anh xung quang em toàn là màu hồng anh nhỉ

Nếu cảm giác đó của em là đúng thì anh à, đã đến lúc em cần cho anh biết, em trưởng thành nhiều hơn anh nghĩ.



Em đã tự đặt ra mục tiêu cho mình từ rất lâu rồi. Chính em tự nói với bản thân rằng cuộc sống là chuỗi những mục tiêu, có như vậy mới đủ lí do để sống tiếp. Có như thế em mới đủ mạnh mẽ đến ngây ngô như thế này.

Đúng là, trước đâu em đã hạnh phúc đến như thế nào, bỗng dưng một loạt những đau thương đến vây quanh lấy em. Em muốn quên đi nhưng quá khứ đau đến đậm nét như vậy, em làm sao vứt bỏ được.

Anh có biết vì sao em lại nói chuyện ngây ngô như thời nhỏ xíu không? Vì lúc đó anh đang áp lực, mà chỉ có cách như thế anh mới lướt vào cùng em với những suy nghĩ ngây ngô. Em quên thuộc với cách nói chuyện này lắm, vì em nhớ, trước những giọt nước mắt cứ tuôn không ngừng của mẹ, em cũng từng làm thế thì cuối cùng mẹ cũng có thể cười lại được. Em biết, đôi khi cười không phải vì câu chuyện em nói đáng buồn cười, mà là một phần nào đó cảm nhận được yêu thương, anh nhỉ?

Anh có biết vì sao em lại hay nũng nịu anh đi ăn chứ không phải là đi uống café không anh? Mà anh có nhớ là mỗi lần đi ăn, em toàn chọn những món cay xè không anh? Anh có biết vì sao không thế? Anh à, em đến quá quen thuộc với hương vị café mà bố hay uống. Và, em nhớ rằng lúc cảm thấy loạn nhịp với cuộc sống nhất, em hay ăn những món cay đến quen miệng. Chắc độ ăn cay đó của em sắp bằng anh rồi anh nhỉ?

Anh có biết tại sao xa hoi 24h chỉ luôn thấy em cười không anh? Vì mỗi lúc ở cạnh anh là em đang hạnh phúc. Anh có biết tại sao anh chưa từng thấy em khóc, kể cả lúc mình cãi nhau không anh? Vì em từng trải qua nhiều thứ nó đáng sợ và đau gấp trăm lần với cái vấn đề cãi vã bé xíu ấy. Em đã từng bị mẹ nói là một kẻ vô tâm, anh ạ. Chỉ là lúc mẹ buồn nhất, em vẫn phải gượng môi lên cười thật tươi. Vậy mới đủ sức để đưa từng giọt nước mắt vào trong anh ạ. Anh có biết, em đã từng mất đi kỉ niệm của hai mươi năm em đã từng đi qua, anh có biết em đã từng quên hết mọi thứ xung quang em kể cả những thứ em tưởng chẳng bao giờ quên. Mất trí nhớ. Thứ mọi người luôn mơ ước khi cuộc sống quá áp lực. Em đã có nó và em mơ ước giá như trước đó em không có nó. Khoảng thời gian đó, những người thân của em đau lắm. Anh à, anh biết không, người ngoài cuộc họ đã đau như thế, thì người trong cuộc như em đau nhói đến thế nào?

Giấu đau thương là ngây thơ hay ngu ngốc?


Cuộc sống nhìn theo nhiều phía. Nhìn nhận một con người cũng phải theo nhiều chiều. Nhưng hãy cứ đặt trong suy nghĩ của mình rằng mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Vì đâu phải tiếp những niềm vui là hạnh phúc, vì đâu phải sau những nỗi đau cũng là những nỗi đau đâu anh nhỉ? Đọc thêm doc bao phap luat

Em sẽ đi ngoại tình

Em muốn để chính anh nhận ra được sự tức giận, nỗi đau và cả tam su chờ đợi mỏi mòn nó đáng sợ như thế nào.


Gửi người chồng đầu ấp tay gối suốt 7 năm qua của em!


Vợ chồng mình cũng như bao cặp vợ chồng khác, trải qua một thời gian yêu thương tìm hiểu rồi mới đi đến hôn nhân, hôn nhân dựa trên tình yêu và không có bất kì sự ép buộc nào anh nhỉ? Anh còn nhớ không, ngày mình ra trường, vất vả tìm việc nơi thành phố, anh và em đã từng chia nhau gói mỳ tôm hay cái bánh mỳ, khi ấy sao tình yêu đẹp đẽ màu hồng đến vậy, khi đó em đã tự nhủ anh sẽ là người đàn ông em yêu nhất cuộc đời này.

Chính suy nghĩ đó đã theo em bước vào hôn nhân, vượt qua bao khó khăn mà không một lời trách móc oán than, bởi em biết có được chồng là điều hạnh phúc vô cùng. Tình yêu đã giúp vợ chồng mình vượt qua khó khăn nghèo đói, cuối cùng thì chúng mình cũng có của ăn của để. Có thể nói biết bao người mơ ước được như gia đình mình, vợ chồng yêu thương nhau, con trai con gái ngoan ngoãn thông minh, nhà cửa khang trang,… Nhưng cũng từ khi có của ăn của để, chồng thay đổi tính nết và sinh hư, điều này em rất buồn lòng.

Chồng đổ dồn trách nhiệm chăm sóc con cái lên một mình em, chồng đi tối ngày. Anh bảo anh cần kiếm tiền để nuôi vợ con, nhưng em biết anh vừa mải mê kiếm tiền vừa mải mê kiếm “của lạ” bên ngoài. Đôi lần em nghe người này nói bắt gặp anh chở cô này đi shopping, cũng đôi lần em nghe nói người kia thấy anh vào quán bia ôm hay karaoke ôm,… Những lúc đó em có hỏi thì anh lại trả lời qua quýt, anh vào đó là đi cùng đối tác hoặc đồng nghiệp, đó là một phần công việc của anh, cơ bản nhất anh vẫn rất yêu vợ.

Những buổi tối anh vắng nhà càng nhiều, em có gọi điện thì anh nói đang “họp gấp” ở công ty hoặc đang đưa đối tác đi ăn chơi,… Em biết anh lại nói dối vì làm gì có cuộc họp nào vào lúc 11, 12 giờ đêm, có chốn ăn chơi nào lại im lặng như trong nhà nghỉ vậy anh?


Anh hay đi công tác xa, và em hiểu trong những chuyến đi đó luôn có gái phục vụ anh từ A đến Z. Chẳng phải em suy đoán lung tung đâu anh, tất cả những gì em nói ra đều có bằng chứng đấy. Một lần anh đi công tác về, em vô tình thấy trong ví của anh còn chiếc “áo mưa”, chắc mải mê quá nên anh quên phi tang, hoặc anh cố tình để cho em thấy chăng? Em vừa xếp đồ cho anh vừa khóc lặng, bằng chứng phản bội rõ ràng đến vậy, chẳng phải do ai nói oan cho anh nữa đâu. Từ khi đó trong đầu em lúc nào cũng nghĩ cách để anh đi làm về bớt la cà quán bia ôm hay karaoke ôm. Ngày nghỉ em vắt óc nghĩ ra những món ăn anh thích để giữ chân anh ở nhà với vợ con. Rồi những dịp anh đi công tác, em luôn nghi ngờ căn vặn anh đủ điều. Em biết điều đó làm anh rất khó chịu, nhưng em cũng rất khó chịu, cảm giác ghen tuông nghi kỵ giết chết sự tỉnh táo và bình tĩnh của em. Từ bao giờ em trở thành người phụ nữ đố kỵ, già nua héo mòn, em bỏ lỡ rất nhiều thú vui cuộc sống và không còn là chính bản thân mình nữa rồi.

Ngày hôm qua, em lại bắt gặp anh cùng một người con gái khác vui vẻ bước ra từ khách sạn. Lúc đó em muốn xông lên cấu xé anh và cô ả kia ra rồi làm một trận bung bét. Nhưng chân em không nhích được, mắt em cứ thế nhòa đi. Đến khi anh và cô ả tình nhân của mình đi rất lâu rồi, em mới đủ can đảm để về nhà. Nhìn 2 đứa con thơ dại quấn quýt bên anh mà em thấy đau lòng. Em không muốn phá vỡ cái vỏ bọc hạnh phúc của các con, em không muốn con mình lớn lên trong một gia đình thiếu thốn tình cảm. Vậy là em lặng lẽ vào phòng nằm để không nhìn thấy cảnh đó, để không còn nghĩ đến chuyện phản bội của anh. Cả đêm nằm ôm con em đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng em vẫn quyết định giữ im lặng. Chẳng phải em không đau hay đã chai lì cảm xúc, mà em vẫn còn rất yêu anh, vẫn còn muốn giữ gia đình này. Em sẽ giải cứu đời em và cuộc hôn nhân của chúng mình theo cách của em, sẽ không chịu đựng một mình nữa. Em cũng sẽ đi tìm cho mình một người tình, chồng nhé.

Điều này đơn giản lắm anh ạ. Với chồng có thể em đã cũ nhưng ngoài xa hoi 24h kia, có vô số người đàn ông thích mới lạ như chồng, với họ em cũng là “của lạ” đấy.

Từ giờ em sẽ không năn nỉ chồng thỉnh thoảng qua đón em đi ăn trưa như trước nữa, mà em tìm một người đàn ông khác để đi ăn trưa cùng. Tình công sở thì chẳng thiếu đâu anh. Đôi tiếng nghỉ trưa đủ để em và người tình đi ăn rồi đưa nhau vào nhà nghỉ vui vẻ. Đến tối về, em lại là người vợ yêu chồng thôi, nên anh đừng lo nhé, vì có thế nào thì em vẫn yêu chồng nhất.

Em cũng không ở nhà ôm con chờ chồng mỗi tối nữa mà sẽ tham gia một vài câu lạc bộ dạy nhảy. Ở đó em sẽ có người tình của mình, người đam mê nhảy và đam mê cả vợ anh nữa. Như thế cả chồng và em đều cảm thấy thoải mái vui vẻ, chồng đi karaoke ôm mà không bị những cuộc gọi của em làm phiền, còn em cũng sẽ có người đàn ông ôm ấp vỗ về mình trong đêm tối cô đơn. Chồng đừng lo lắng nhé, con em gửi ông bà ngoại, một tuần cũng chỉ có ba bốn tối như vậy thôi chứ không cả tuần đâu. Em vẫn yêu chồng nhất mà, chồng yên tâm nhé.

Em sẽ không mất cả ngày nghỉ để kì cạch nấu những món ăn chồng thích nữa, thay vào đó em sẽ được xả hơi cho một tuần căng thẳng mệt mỏi. Em muốn đi shopping, đi spa để chăm sóc bản thân mình đẹp hơn. Rồi em sẽ đi gặp người tình, anh ta luôn chờ đợi em giống như em chờ đợi chồng vậy. Có thể cuối tuần bọn em sẽ đi đổi gió ở vùng ngoại thành, hay những khu nghỉ dưỡng gần thành phố. Ở bên người tình em cũng được nâng niu chiều chuộng, giống như chồng vẫn hay làm với người tình của mình vậy. Cứ nghĩ đến cảm giác ấy em lại mong ngóng và thích thú rồi, bảo sao mà cuối tuần chồng lại hay vắng nhà đến vậy.

Em cũng sẽ đi công tác xa vài ngày, cả tháng cũng được chồng ạ. Còn gì thú vị hơn là được ở bên cạnh người tình tại những nơi xa lạ chứ. Đó sẽ là những kì nghỉ ngọt ngào tuyệt vời, ở đó chẳng có ai quen biết, chẳng có người phụ nữ đã có gia đình nào, chỉ có em và người tình. Sống mà không tận hưởng những giây phút như vậy thì phí cả đời. Anh cũng làm vậy, và xã hội ngoài kia cũng bao người như vậy thôi.

Em còn rất nhiều cách nữa để giải cứu đời mình và cuộc hôn nhân của chúng mình anh ạ. Nhưng em tin, chỉ ngần này thôi là đủ để anh sẽ nhận ra em đã thay đổi. Anh cũng đừng tức giận nhé, em chỉ học theo anh và vô số người đàn ông khác thôi. Em muốn để chính anh nhận ra được sự tức giận, nỗi đau và cả sự chờ đợi mỏi mòn nó đáng sợ như thế nào. Có lẽ đến lúc ấy chồng sẽ hiểu em hơn, trân trọng những gì mình đang có hơn bây giờ. Chúc cho chồng sớm nhận ra điều đó, và cầu mong những điều đó sẽ cứu vớt được hôn nhân của chúng mình.

Yêu anh, người đàn ông em yêu nhất trên đời. Xem thêm doc bao phap luat

Wednesday, December 9, 2015

Tại sao giữa trăm vạn người em chỉ yêu anh

Em ước lúc này lại được nói chuyện với anh, em ước mình chưa từng đẩy nhau ra xa đến vậy

Giá như con người ta biết được mình phải buồn đến bao nhiêu nhỉ? Nếu thế em sẽ cố gắng buồn thật nhiều một lúc để rồi vui. Nhưng không, ai mà biết! Thế nên những vết thương cứ âm ỉ đau và dai dẳng buồn! Buồn đến héo mòn và dày xéo tâm can!

Em mệt lắm, mệt lắm để phải mạnh mẽ trước mọi người. Mệt lắm để khoác trên mình chiếc áo một cô bé vô tư. Để rồi thật buồn là chẳng ai tin em buồn cả! Chẳng hề gì! Khi đủ buồn người ta sẽ biết cách vui vẻ để tự vệ! Để người ta xót xa, em sợ người ta thương hại. Em sợ luôn những lời an ủi hợt hời. Để người ta hỏi han, sợ mình gợi nhớ! Nên em vui thay buồn. Hay ho gì khi để người ta biết mình yếu đuối. Vậy nên em kiêu hãnh thay bi lụy. Im lặng khi buồn, ngẩng mặt lên để thấy mình mạnh mẽ!

Thời đại này người ta vẫn hay bảo nhau thế mà, cứ giả vờ cười để giấu nước mắt. Nhưng em khác, em chọn cho mình niềm vui chứ không vờ vĩnh, không phải nỗi buồn nào cũng nhất thiết phải buồn mới được. Nếu cuộc đời này nhiều buồn thế thì em cũng phải lựa chọn cho mình một nỗi buồn đắt giá một chút chứ.




Anh làm gì giờ này nhỉ? Anh có vui không? Chắc là không nhớ em đâu! Em ước lúc này lại được nói chuyện với anh, em ước mình chưa từng đẩy nhau ra xa đến vậy. Ước mình không phải gồng mình từ bỏ thói quen cũ, thói quen nghĩ về anh trước tiên mỗi lúc em có chuyện vui, mỗi lần em thấy mình rắc rối. Giờ đây em giấu hết, không phải không biết kể cùng ai mà em không thể tìm đâu cái cảm giác hạnh phúc khi nói chuyện với anh. Chỉ muốn nói với anh. Nhưng lại sợ. Sợ mình trở thành người thứ ba trong truyen tinh yeu hiện tại.

Cho em nhớ anh thêm chút nữa được không? Em sợ lắm! Sợ cái cảm giác đớn đau của một người dư thừa trong mối quan hệ mà vốn dĩ đã từng thuộc về em, đã từng nuôi hạnh phúc trong em lớn dần…lớn thành niềm đau như thế này đây! Sợ chẳng biết anh sẽ nói gì, hay sẽ chỉ im lặng thôi? Sợ cô ấy hiểu nhầm anh, sợ anh buồn, sợ anh khó xử. Nhớ anh, nhớ anh từng nói chẳng ai hiểu được mình. Thương anh em chỉ còn lặng im. Nhớ những khi anh buồn chẳng nói, chỉ muốn được lặng lẽ ôm anh thật lâu, ôm hết cả những suy nghĩ bộn bề trong anh mà vỗ về, an ủi đến khi thấm hết vào em. Em sẽ biết anh của em đang như thế nào, mình sẽ chẳng cần phải nói!

Nhưng sao em làm thế được chứ. Anh đã không cần em nữa rồi. Anh có người khác rồi. Yêu người ấy thật chân thành anh nhé, cô ấy cũng cần được yêu thương như em thôi. Em không xen vào đâu nên cả anh cũng đừng để cô ấy biết mình đã yêu nhau. Em biết bây giờ trong lòng anh chỉ có cô ấy thôi, kí ức về em chắc cũng lùi xa lắm rồi. Anh xin lỗi nhưng chắc chẳng cần em tha thứ đâu đúng không. Em có trách anh bao giờ mà cần tha thứ. Anh xin lỗi để lòng anh nhẹ nhàng đấy thôi!.

Em buồn lắm anh biết không! Em nhớ anh. Buồn vì tại sao giữa trăm vạn người em chỉ yêu anh. Em vẫn nhớ anh, nhớ da diết nỗi nhớ dày vò tâm can. Em biết mình héo mòn dần vì đau khổ mà vẫn cứ tha thiết yêu anh. Mà không, anh à, không đơn giản là yêu, không đơn thuần là nhớ, không chỉ tổn thương hay đau đớn. Mà có gom hết ngôn ngữ tam su thế gian này em cũng không biết sắp xếp thế nào cho hết những ngổn ngang lòng mình để anh thấu hiểu. Là hụt hẫng, là đè nén, là lặng câm, là mỗi tế bào cứ thay nhau dày vò, dằn vặt để rồi em thấy mình cứ lạc mãi trong mong mỏi ngẩn ngơ…

Tất cả! Tất cả cứ vây lấy em. Em không cố giấu, em không giả vờ ổn, mà em tha thiết được thể hiện, em muốn khóc, em muốn khóc thật to cho vơi hết đớn đau bấy lâu dồn nén, muốn mình được yếu đuối… Nhưng em không thể làm được, em không thể! Em không có quyền làm vậy với bản thân mình! Chỉ khi bên anh, còn anh che chở em mới để mình yếu đuối. Bây giờ đâu còn có anh để mà tha hồ ngây ngốc. Một mình em phải mạnh mẽ thôi! Anh à, em mạnh mẽ rồi anh phải hạnh phúc đấy nhé. Nhất định phải hạnh phúc, phải hạnh phúc mới không có lỗi với em!.

Thursday, August 13, 2015

5 lý do khiến con gái phải lấy chồng

Trên blog tam su có đến 1001 lý do để giải thích vì sao con gái phải lấy chồng, nhưng tựu chung lại có lẽ là do vài nguyên nhân sau.

1. Lấy chồng vì sợ mang tiếng ế, ở giá

Đây là lý do phổ biến nhất khiến con gái phải lấy chồng.
Bạn là cô gái hiện đại, bạn thích cuộc sống độc thân, không muốn lấy chồng và bạn đang ở ngưỡng mà thiên hạ gọi là tuổi ế. Nhưng bạn thử hỏi lòng mình xem, bạn có thích hay muốn người khác gọi là gái ế, gái ở giá, gái già không?!
Chắc chắn là KHÔNG.
Bởi vậy, khi chịu cảnh mang tiếng ế một thời gian, nhiều bạn gái cũng phải bon chen với thiên hạ để kiếm một tấm chồng cho bằng bạn bằng bè và nhất là có thể xóa bỏ đi mác gái ế, gái ở giá, gái già mà thiên hạ đã gán cho...

2. Lấy chồng vì chịu áp lực từ "miệng lưỡi thiên hạ"

Ai cũng bảo "con gái có thì". Con trai 30 tuổi thì còn trẻ trung chán, vẫn chưa bị áp lực người thân thúc ép lập gia đình nhiều lắm.
Trong khi đó, tin hot trong ngay nhà nào con gái khoảng tầm 26, 27 tuổi mà chưa có ai cưới hỏi thì đảm bảo sẽ phải chịu không ít "lời ra tiếng vào". Hãy thử hỏi những bạn gái còn độc thân ở tuổi này mà xem. Không ít lần cha mẹ, anh em gặp là dò hỏi có người yêu chưa, chừng nào ra mắt, bạn bè thì cũng không hơn gì, còn đòi mai mối giúp nữa.
Còn những người họ hàng, làng xóm thì có dịp bàn tán, thì thầm to nhỏ: "Nhỏ đó chắc bị làm sao nên mới chưa ai cưới", "Chắc nó xấu quá không ai thèm lấy", "Kén chọn quá chứ gì", "Chắc có bệnh lâu năm mà giấu", "Chảnh chọe, hung dữ lại khó ưa nữa. Thằng nào vô phúc mới lấy nó"...
Dẫu rằng bạn là người "rất bình thường", không có bệnh gì hết, lại xinh và còn thông minh, chăm chỉ nữa đấy nhưng miệng lưỡi thiên hạ ác độc lắm con gái ơi. Con gái tới tuổi lấy chồng mà vẫn cô đơn lẻ bóng mấy ai chịu thấu được.
Bởi vậy có không ít con gái phải lấy chồng chỉ vì sợ những lời đồn thổi không hay ho về mình (dẫu rằng 99% toàn là bịa đặt trắng trợn hết).



Đọc tin moi nhất trong ngày về thời sự, văn hóa, xã hội, an ninh pháp luật.
3. Sợ cha mẹ buồn

Không ít bậc làm cha làm mẹ nuôi con cái khôn lớn, chỉ mong con có công ăn việc làm, sự nghiệp ổn định, thành gia lập thất sớm để có con cháu ẵm bồng, nương tựa tuổi già.
Nhưng với lối sống thời hiện đại, xu hướng độc thân hoặc yêu nhưng không cưới đang rất thịnh hành. Bởi vậy, có không ít bạn gái trẻ, nhất là những bạn sống ở thành phố vẫn thích tự do tự tại, không muốn bị trói buộc vào cuộc sống gia đình phức tạp, mất tự do.

Thế nhưng, dẫu có tự do mấy, chỉ khi nào con gái ra ở riêng thì mới được thật sự thoải mái, tự do về tinh thần. Bởi lẽ, đến tuổi lấy chồng mà cha mẹ không thấy con gái có chút động tĩnh gì về việc ra mắt người yêu thì đảm bảo khi sống chung dưới một mái nhà, bạn sẽ phải chịu cảnh ba mẹ dần dần tấn công bạn từ mức độ nhẹ nhàng đến quyết liệt.

Ban đầu, có thể là những lời nhỏ to thủ thỉ của mẹ về việc "con gái lớn rồi phải lấy chồng", "con có người yêu chưa, nếu có thì hôm nào dẫn đến nhà cho ba mẹ xem mặt" rồi từ từ là dẫn chứng về những người con hay cháu của chú bác cô dì họ hàng (cùng lứa tuổi với bạn) vừa mới mời đám cưới hoặc đã có chồng, con cái đuề huề rồi.

Và mức độ cao hơn nữa là kêu gọi người thân, họ hàng làm mai mối cho bạn.
Nhưng mức độ nguy hiểm nhất có lẽ là "khổ nhục kế": "Con không lấy chồng là 'bôi tro trát trấu' vào mặt ba mẹ, nhìn xem những đứa cùng tuổi với con kìa, chồng con đuề huề, còn con thì không chịu lấy chồng làm cho ba mẹ phải xấu hổ khi người ta hỏi chừng nào mời họ ăn đám cưới của con. Người ta sẽ nói ba mẹ ăn ở không có đức nên con gái không thể lấy chồng". Và sau những lời đó là những giọt nước mắt của mẹ, khuôn mặt rầu rĩ, sầu não của ba khiến cho bạn cảm thấy thương xót, bối rối muôn phần vì không biết làm sao cho phải lẽ.
Bởi vậy mà có không ít bạn gái từng hùng hồn tuyên bố với bạn bè: " Mặc kệ ổng bả (ba mẹ) nói gì. Tao nhất quyết sống độc thân, lấy chồng làm gì cho khổ!"
Thế nhưng sau một thời gian chịu đựng không nổi những "đòn tấn công" của ba mẹ, con gái phải lên xe hoa với một anh chàng nào đó. Ừm thì có thể là người yêu hoặc là một anh chàng may mắn nào đó trong vô số những người mà cha mẹ, bạn bè, họ hàng mai mối cho bạn.

4. Lấy chồng vì cần ai đó chia sẻ

Bạn bè cùng tuổi ai cũng có chồng, có con hết, trong khi đó bạn vẫn "phòng không gối chiếc".
Mỗi lần tụ tập với nhóm bạn, nếu trong nhóm có những người đã lập gia đình thì chắc hẳn bạn sẽ không ít lần nghe họ than vãn về cuộc sống gia đình. Nào là mất tự do, phải bận rộn tối tăm mặt mũi, rồi xích mích với chồng, với những người trong gia đình chồng và niềm hối hận khôn nguôi về việc đã giã từ cuộc sống độc thân để rồi bị trói buộc với việc lấy chồng, sinh con.
Chính những lời than vãn ấy khiến bạn tự tin hơn, củng cố hơn cái tư tưởng "Chồng con là cái nợ nần - Thà rằng ở vậy nuôi thân béo mầm" mà bạn đang tôn thờ.

Nhưng "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh", đâu đó trong cuộc sống, trong những lần đi dạo phố hay ghé thăm nhà bà con, bạn bè chẳng hạn, bạn sẽ thấy những khung cảnh hạnh phúc, êm ấm của những cặp gia đình trẻ.

Họ trò chuyện một cách vui vẻ với nhau trên mâm cơm, hỏi thăm nhau hôm nay công việc thế nào, nhường cho nhau chén cơm miếng cá hay cùng chơi đùa với đứa con trước sân, nắm tay nhau đi chơi, ôm nhau tình tứ nơi công viên hay cảnh người chồng chăm chú lái xe, thỉnh thoảng quay lại nói cười với người vợ đang ôm eo, dựa đầu vào vai mình, trong khi đó đứa con của họ bi bô nói cười ngồi trước đầu xe.

Và có lần nào bạn đến bệnh viện và trông thấy cảnh người vợ (chồng) luôn túc trực bên giường bệnh, ân cần chăm sóc cho người chồng (vợ) không may bị bệnh hay thương tật của họ không?
Khi thấy những cảnh tượng ấy, bạn có thầm ước mong sẽ kiếm một tấm chồng tốt, một người để cùng bạn sẽ chia niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống này không?!

Bạn là con gái. Mà con gái dù mạnh mẽ thế nào thì cũng có lúc yếu mềm. Bạn cũng phải cần một bờ vai để nương tựa lúc cô đơn, cần ai đó nắm tay cùng vượt qua những giông tố, bão táp cuộc đời cũng như cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống này.
Và đó là lý do con gái phải lấy chồng.

5. Quy luật tự nhiên: Duy trì nòi giống

Để hiểu hơn lý do này, bạn thử trả lời 2 câu hỏi sau nhé!
Thứ nhất, nếu con gái trên đời này không ai lấy chồng sinh con thì liệu loài người có tuyệt chủng không?!
Câu trả lời là CÓ. Nếu loại trừ những trường hợp "không chồng mà có con" hoặc thụ tinh nhân tạo.
Thứ hai, nếu mẹ bạn ngày xưa cũng có suy nghĩ giống bạn "Sống độc thân cho khỏe" thì liệu bạn có được tồn tại trên cõi đời này?
Câu trả lời: Chắc chắn là KHÔNG.

Ngàn đời xưa, tổ tiên chúng ta lấy nhau sinh ra con cháu với mục đích duy trì nòi giống, kế tục sự nghiệp và truyền thống dân tộc.
Giả sử họ không lấy nhau thì làm sao có ông bà ta, ông bà không có thì làm sao có cha mẹ ta và không có cha mẹ thì làm sao sinh ta ra được.

Bởi vậy, việc lập gia đình - "trai lớn lấy vợ - gái lớn lấy chồng" có thể nói đó là một truyền thống tốt đẹp và quan trọng nhất của tổ tiên xưa mà con người ngày nay vẫn luôn phát huy và giữ gìn.
Nhưng không ít bạn gái vẫn thích cái lý do đơn giản này hơn: "Lấy chồng sinh con để sau này có thể nhờ cậy, nương tựa lúc tuổi già sức yếu".

Âu việc lấy chồng sinh con cũng là quy luật tự nhiên phải không con gái!

P/S: Một câu hỏi vui:
Nếu bạn không lấy chồng và không có con, thiên hạ này có đại loạn không?
Đáp án: Chắc chắn là không. Trừ khi tất cả con gái của một tỉnh, một thành phố hay cả đất nước Việt Nam này không ai lấy chồng, sinh con thì thiên hạ sẽ đại loạn thật đấy.