Thursday, January 7, 2016

Thương lắm con gái khi yêu...

Con gái ấy, khi yêu, sẽ luôn nhớ tất cả. Và khi chia tay, cũng sẽ nhớ tất cả.

--> Bi kịch cay đắng của cô gái chưa tròn 20

Thương lắm con gái khi yêu...

Con gái lạ lắm nhé. Chia tay rồi, vào Facebook, zalo của người ta làm gì. Thấy người ta buồn người ta sầu, thì lập tức trách cứ tại mình đã không còn ở bên người ta nữa. Lại chẳng có gan đi hỏi, cứ đứng đấy theo dõi xem người ta sẽ nói chuyện với bạn bè như thế nào rồi à, ừ... Thấy người ta vui vẻ, thì trong lòng đau đớn cùng tức giận. Rồi cả nghìn câu hỏi sao anh ta chia tay mình rồi giờ lại hạnh phúc như vậy, anh ta có người mới rồi sao, anh ta chưa từng như thế khi yêu mình... Rồi con gái lại âm thầm theo dõi, anh ta cợt nhả với ai, thả tim với ai, hẹn đi chơi với ai... Rồi tự con gái lại đau lòng, đau lòng không dứt, nhưng lại cấm có vào hỏi câu nào hay like một cái...



Con gái lạ lắm nhé, chia tay rồi không hiểu nước mắt ở đâu ra mà nhiều thế. Sáng khóc, trưa khóc, tối kêu gào ầm ĩ. Đang ăn khóc, đang xem phim cũng có thể khóc. Rồi thấy mắt sưng vu lên thì càng tủi thân, ôi đã thất tình còn xấu xí, khóc tiếp...

Con gái lạ lắm nhé, chia tay rồi nhưng vẫn không dám xóa hết ảnh. Xóa chỗ này thì lại lưu vào chỗ kia, chỗ chỉ mỗi mình thấy. Sợ rằng nếu lỡ xóa đi, sẽ chẳng bao giờ lấy lại được, sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy nữa, sợ rằng chẳng còn gì để chứng minh đã từng tồn tại trong đời nhau...

Con gái lạ lắm nhé, chia tay rồi cứ đi đến nơi cũ làm gì. Ngồi một mình thẩn thơ, uống thứ nước uống quen thuộc rồi bâng khuâng xa xăm. Lúc thì rơi lệ mà chẳng hay biết, lúc lại mỉm cười nhạt nhòa. Con gái lúc ấy, đã chẳng cần phải để ý ánh mắt người khác nhìn mình nữa rồi...



Con gái lạ lắm nhé, thất thường lên xuống. Sáng khóc lóc thì viết Status tâm trạng, văn thơ cóp nhặt trên mạng đăng lên, rồi sau thấy xấu hổ, rồi tự động viên chính mình, rồi lại tự xóa đi... Khổ thân lắm con gái ơi!

Con gái ấy, chia tay xong, luôn miệng kêu tìm một người yêu mới. Bởi vì không chịu nổi cô đơn, bởi vì rảnh rỗi sợ lại nhớ thương, bởi vì sợ nước mắt mặn đắng tiếp tục rơi, bởi vì nơi ngực trái ấy cứ giày vò con gái, bởi vì nghẹn ức không thở nổi mà thấy bản thân bé nhỏ đi, bởi vì thèm lắm một hơi ấm, thèm một bờ vai...

Con gái khi yêu, muốn khoe cho cả thiên hạ biết người đàn ông của mình. Dù có là kẻ tầm thường đến bao nhiêu, trong mắt cô ấy thì anh ấy chính là Kim So Huyn, anh ấy dù có hát tệ thì cô ấy vẫn muốn nghe hàng ngày, Châu Kiệt Luân cũng chẳng sánh được, David Beckham cũng chẳng bằng...



Con gái ấy, khi yêu chỉ muốn nhõng nhẽo ngồi sau xe, hít hà mùi hương mà cô ấy cho rằng thuộc riêng về mình. Cùng một loại bột giặt, sao vẫn thấy nó lạ, nó khác...

Con gái ấy, khi yêu chỉ muốn cùng anh đi khắp nơi, trải nghiệm tất cả. Đơn giản chỉ vì muốn chia sẻ những khoảnh khắc tuyệt vời bên nhau, đơn giản là tồn tại trong nhau.

Con gái ấy, khi yêu, chẳng yêu cầu gì, chẳng cần anh phải quỳ xuống nói yêu em. Chỉ cần anh nắm chặt tay con gái lại, nhìn sâu vào đôi mắt và tĩnh lặng. Không gian ấy, kí ức ấy sẽ theo con gái đi suốt cuộc đời...

Con gái ấy, khi yêu, sẽ luôn nhớ tất cả. Và khi chia tay, cũng sẽ nhớ tất cả. Nhớ rất nhiều rồi ngồi xâu chuỗi lại, à thì là anh ấy có người khác từ lúc này này, à thì là anh ấy không yêu mình, à thì là mình không quan trọng, à thì là... con gái cứ thế mà đau lòng thôi.

Rồi con gái lại tự đem mình so sánh với kẻ đến sau. Người ta hơn mình thì tự ti, phiền muộn; không xinh không giỏi bằng thì hả hê lắm. Nhưng sau cùng, vẫn là đau lòng, bởi dù hơn dù kém, dù đúng dù sai, thứ đã tan vỡ rồi thì không thể lành được, rốt cuộc vẫn chỉ là ôm lấy tổn thương...

Con gái ấy, khi đau lòng cứ thích đi cắt tóc thôi. Tưởng rằng có thể cắt đi phiền muộn, hay cũng chỉ là muốn trông khác đi so với ngày hôm qua. Con gái kì thực cũng chỉ muốn quên đi mà mỉm cười, nhưng mà, con gái đau lòng nhiều lắm, quên sao được, cười sao được...



Con gái ấy, có khi tự giày vò mình, muốn trốn tất thảy. Muốn bỏ đi một nơi thật xa và thật lâu. Muốn hét thật to cho vơi nỗi lòng.

Con gái, đơn giản mà cũng phức tạp. Yêu nhiều thì đau cũng nhiều. Mơ mộng nhiều mà đôi khi cũng trải lòng, cũng thực dụng đến xót xa....

Sau bao tổn thương, con gái lại kì vọng sẽ gặp được một bạch mã hoàng tử như trong truyện trong phim, sẽ làm lành vết thương trong trái tim đã vỡ vụn kia, sẽ vì cô mà yêu mà chiều, mà viết lên một câu chuyện tình mới...

Lại có khi buông bỏ tất cả, khép mình và lặng lẽ...

Thương lắm, con gái à...

Con gái khi yêu khi chia tay cứ hay tự làm khổ làm đau mình. Mong lắm trái tim bé nhỏ ấy sẽ được người đời rộng lượng một chút, mong lắm các anh khi yêu thông cảm cho con gái một chút. Cũng mong lắm những nỗi đau đã đến, con gái có thể kiên cường vượt qua. Và mong yêu thương sẽ đến thật nhiều để vơi bớt những giọt lệ của con gái...


Sưu tầm

Con Nhện qua chum

Hết giờ học buổi sáng ở trường, chị bếp đón Bống về. Mâm thức ăn được dọn ra.

Món nào cũng ngon mà Bống không thèm động đũa đến. Ăn riết rồi ngán đến tận cổ. Mẹ “đặc cách” cho chị bếp được ngồi ăn với Bống nhưng cũng không cải thiện được tình hình. Bống và được dăm hạt cơm rồi bỏ chén đứng lên.
– Ăn đi, Bống! Chiều về thấy thức ăn còn nhiều, mẹ la đó!
– Không, ăn gì buồn muốn chết, không ai nói với ai tiếng nào!
– Vậy thì từ mai, cô sẽ nói thật nhiều trong bữa ăn, Bống phải ăn hết chén cơm nghen?
Hứa vậy mà nói toàn chuyện gì đâu không. Rồi mâm cơm cũng nhạt dần khi chị bếp miệng nói mà mắt chăm chăm nhìn vào tivi xem phim tình cảm Hàn Quốc.
Bống thiết gì chuyện ăn uống ở nhà, sáng nào trước khi lái xe chở mẹ đi làm ăn, ba cũng dúi vào túi nó một đống tiền lẻ. Nó mang vào căngtin trường mua sắm vung vít.
Rồi một ngày, chị bếp dắt thằng bán vé số ngộ nghĩnh tên Lém về nhà. Lém khoảng chín mười tuổi, trạc tuổi Bống nhưng biết nhiều chuyện hay đáo để. Bống ngậm cơm trong miệng nghe nó nói mà tròn mắt ngạc nhiên hay cười khăng khắc không thôi. Bống ăn chưa hết chén cơm, vèo một cái Lém đánh ba chén đầy. Bụng nó căng như bụng ếch. Xong bữa, Bống nhắc Lém: Trưa mai tới nữa nghen mậy. Ừ, tao tới, nhưng mày phải ăn hết một chén cơm. Thân nhau được vài bữa, Bống mua cho Lém con cánh cam giá một ngàn đồng. Lém nói mua làm chi cho tốn tiền, con này ở quê tao có nhóc, chiều tối chạng vạng nó bay về nghẹt mấy vườn xoài.
Nhưng thôi, lỡ mua rồi, tao cũng cám ơn mày. Tao cho lại mày con này nè. Lém sục sạo trong túi áo bị rách một đường dài, ụa, nó đâu mất mẹ rồi, tao nhớ là có mua nó thiệt mà. Bống trợn mắt trề môi khoái chí, tiền đâu mà mua, mày xạo thấy mẹ… Bống đưa tay che miệng, chết, “nhiễm” cái kiểu nói năng “giang hồ” của thằng Lém rồi, ba mẹ nghe được thì ăn đòn. Cuối cùng, Lém cũng tìm được một con để tặng lại Bống. Đó là con nhện đang giăng tơ trong góc nhà hình bát giác nho nhỏ phía trên góc ao. Biết Lém xạo nhưng Bống vẫn vui. Lém bịa ra bao nhiêu là chuyện cho con nhện của mình. Con nhện của tao có phép. Không phải nghỉ học có phép như mày đâu, mà là bảy mươi hai phép thần thông biến hóa của Tôn Ngộ Không.
Không cần cầu cống gì hết, chỉ cần phun một cái phèo là nó đã có mặt bên kia bờ ao. Bống ngớ ra, ụa, sao hay vậy mậy. Ngu quá con, nó nhả tơ trong miệng ra làm cầu bắc qua ao, cầu trong miệng nó đó. Bống tưởng tượng một chiếc cầu to đùng trong bụng con nhện, ôi, thật là tội nghiệp, cầu có bao nhiêu nhịp vậy ta. Lém bảo Lém cũng thích phun phèo ra một chiếc cầu như con nhện, chiếc cầu sẽ nối hai bờ con sông quê nhà nó, cho ba nó thấy nhớ má nó thì qua cầu một chút là gặp mặt liền, chứ mắc gì, nói như bà ngoại nó, đò giang cách trở cho nên ba phải lấy vợ hai. Thành ra Lém phải về ở với ngoại cho má lấy chồng.
Bống chơi với Lém được một thời gian thì bị mẹ cấm cửa, mẹ la chị bếp rù quến mấy đứa bụi đời vô nhà làm chi. Bống lại hoàn Bống với những buổi trưa ăn uống uể oải một mình như bò nhai trấu…
Có một sáng chủ nhật, ba dặn chị bếp trước khi lái xe đưa mẹ ra khỏi nhà:
– Chiều nay nhà có khách, chị chuẩn bị cho tôi một bàn tiệc sáu người!
Bống còn nằm trên giường nhưng đã tốc mền ngồi dậy khi nghe ba nói. Vậy là Bống có được một chiều vui. Thật hiếm khi nhà có tiệc. Mà cũng thật hiếm khi ba mẹ cùng chở Bống đi chơi. Nói chi cho xa, ngay trong bữa ăn tối hằng ngày, chỉ có mẹ và Bống ngồi vào bàn khi ba bị “xỉn” hoặc chỉ có ba và Bống khi mẹ bận bạn bè hoặc đi mua sắm chi chi đó… Sau khi làm vệ sinh, Bống ăn sáng thật nhanh rồi phóng xuống bếp. Chị bếp không cho nó phụ làm tiệc, bảo lên trên nhà sắp xếp bàn ghế. Đến phần sắp chén đũa, Bống chọn ra hai bộ nhỏ xếp ở hai đầu bàn. Chị bếp hỏi sao làm vậy.
Nó nói bàn tiệc có sáu người, nhà đã có nó và ba mẹ, còn lại ba người kia, chắc chắn là hai vợ chồng và một đứa con nít. Nó còn chuẩn bị thêm hai chén nước chấm không cay cho nó và người bạn chưa biết mặt trong bữa tiệc. Một đống đồ chơi cũng được chuẩn bị để mời khách chơi sau khi ăn xong. Nếu là con gái thì cho chơi búp bê, là con trai thì cho chơi máy bay…
Năm giờ chiều, Bống mặc bộ đồ mới nhất, ngồi ở một đầu bàn tiệc với nét mặt hân hoan chờ đón khách… Sau tiếng đóng cửa xe đánh rầm, đúng sáu người tiến vào nhà. Ngoài ba mẹ còn có bốn người đàn ông mập, lùn, mang kính đen. Ba Bống tiến đến bàn tiệc trước tiên, ông cúi xuống vuốt tóc nó:
– Ôi, con trai của ba ngoan quá, con đã cùng chị bếp làm tiệc đấy phải không, cảm ơn con nhé!
Rồi ông quay lại nói với khách:
– Mời, mời, mời… Nhanh lên, còn nhiều điều chúng ta cần bàn bạc với nhau. Nào, con trai, chị bếp đã dọn mâm cho con chưa? Chưa à? Thật tệ! Chị bếp ơi!
– Thưa, ông chủ gọi tôi.
– Chị dọn cho Bống một mâm ngoài nhà bát giác, đầy đủ các món nhé. À, tiện thể chị ngồi ăn với cháu cho vui.
…Chị bếp bận phục vụ nên không thể ra với Bống. Nó ngồi thừ trước mâm tiệc một mình ở nhà bát giác, đã thay bộ đồ đẹp bằng bộ đồ thủng túi và thủng đít của thằng Lém để lại hôm hai đứa chia tay. Đổi lại, hôm đó Bống cũng tặng Lém một bộ quần áo mới của mình. Ngồi chán, Bống nghiêng nghiêng người, nheo mắt tìm con nhện. Nhện ơi, phun cho Bống một chiếc cầu bắc qua nhà ai cũng được…
Sưu tầm