Tuesday, July 28, 2015

Im lặng như thế nào là đủ

Theo các chuyên gia tại blog tam su thì im lặng là một phép thử, là để nhớ để thương để giận hờn và để tim ta một ngày tỉnh giấc bất chợt cần và tìm về nhau, nhưng im lặng nơi anh đi quá xa rồi, em cũng chẳng còn đủ kiên nhẫn để chờ, không đủ cao thượng và bao dung cho cho lỗi lầm của anh, em tổn thương đủ rồi và em cũng xin phép im lặng để được đặt một dấu chấm hết


Im lặng nhiều rồi, đến hồi kết được chưa anh

Anh im lặng bao lâu rồi liệu anh có nhớ? Đáng ra người giận là em người im lặng chính là em vậy mà thay anh thay em im lặng, có thể vì anh rất thương em có phải không?

Anh thương em nhiều đến mức người mà anh yêu nhất dần dà biến thành người dưng chỉ với một câu nói anh bận.

À đúng rồi anh rất bận, anh còn công việc, còn học hành, còn bao gia dinh bạn bè người thân và vân vân, anh không còn đủ thời gian dành cho một người dưng như em không hơn không kém, em buồn anh cũng chẳng biết, em bệnh anh cũng chẳng còn quan tâm, em giận thì anh lại chọn biện pháp im lặng rồi biến mất....Vậy thử hỏi trong anh em còn là gì nữa đây.



Anh bận, phải rồi anh bận dỗ dành cô ấy, một cô gái giỏi giang hơn em xinh đẹp hơn em và tất cả đều hơn em. Anh bận dẫn cô ấy vui vẻ dạo phố mua sắm, anh bận đèo cô ấy lân la phố phường với những cuộc chơi thâu đêm, anh ban phát sự im lặng cho em rồi biến em thành một con ngốc chỉ biết chờ và ngụy biện với chính mình rằng " anh ấy thật sự rất bận mà, đừng khóc ".

Anh bận, thôi thì anh có thể dẹp bỏ từ bận sang một bên được rồi, hay là em thay anh nói nhé." Anh không bận cũng chẳng còn cần em ", đúng ý anh chưa, anh im lặng đủ chưa, đủ rồi vậy thì im lặng chia tay anh nhé!



Im lặng là một phép thử, là để nhớ để thương để giận hờn và để tim ta một ngày tỉnh giấc bất chợt cần và tìm về nhau, nhưng im lặng nơi anh đi quá xa rồi, em cũng chẳng còn đủ kiên nhẫn để chờ, không đủ cao thượng và bao dung cho cho lỗi lầm của anh, em tổn thương đủ rồi và em cũng xin phép im lặng để được đặt một dấu chấm hết

Đừng thử sức kiên nhẫn của một người con gái, họ có thể yêu hết mực và thương vô vàng nhưng một khi đã tổn thương cùng cực, từ người dưng mà bạn từng dùng với cô ấy sẽ có ngày được cô ấy ứng dụng lên người bạn như bạn đã từng.

Yêu thương cho lắm rồi cũng xa nhau.

 Đọc tin moi nhất trong ngày về thời sự, văn hóa, xã hội, an ninh pháp luật.

Đàn bà không chồng

Thùy Dương đã không thể cầm lòng được. Cô nổi đóa lên và lao vào ngay tức khắc. Cô tự thấy mình có đủ mọi thứ quyền để được làm ầm ĩ lên: Quyền là vợ hợp pháp, quyền là người đàn bà bị anh lừa dối… Mà quan trọng hơn cả là Thùy Dương thấy mình không thể làm ngơ, không thể biến mình thành con ngốc cho chồng ngang nhiên đi ngoại tình, theo blog tam su.

Cô hầm hổ bước và cầm hai ly nước trên bàn tạt vào mặt hai kẻ mà với cô là “gian phu, dâm phụ”. Tất nhiên, đó là chồng cô và người đàn bà ngồi đối diện. Cô thấy cơn tức giận của mình được xoa dịu phần nào khi nhìn thấy gương mặt chồng biến sắc. Cô hả hê vì dường như chồng mất mặt nhiều lắm với người tình. Thùy Dương đoán, trong câu chuyện của họ, cô sẽ là một mụ vợ vừa xấu, vừa ghê gớm, vừa đoảng, không hiểu chồng…

Anh đứng dậy cầm lấy tay Thùy Dương:

- “Em đừng nóng, anh có lỗi khi nói dối em nhưng em hiểu lầm rồi. Về nhà vợ chồng mình nói chuyện”.

- “Hiểu lầm? Thế anh muốn tôi phải bắt sống hai người ở trong một căn phòng nào đó thì mới hết chối cãi? Anh muốn bao biện thì cũng tìm lí do nào hợp lí hơn đi?”



Anh càng dửng dưng thì cô càng phát rồ lên điên dại: “Tôi cần quái gì cái ngữ chồng như anh”.(Ảnh minh họa)

Anh im lặng trước lời Thùy Dương nói. Cô vung cánh tay thật mạnh định tát vào người đàn bà ngồi đối diện nhưng anh nhanh tay ngăn lại.

- “Sao? Giờ anh còn bênh cô ta nữa hả? Nếu anh cần cô ta đến vậy thì tôi giải thoát cho anh. Ngữ chồng như anh, bất tài, vô dụng lại còn ngoại tình tôi cũng chẳng thiết”.

Thùy Dương rời ngay đi mà không cần lắng nghe thêm một lời giải thích nào nữa từ chồng. Anh lặng lẽ cúi đầu xin lỗi người đối diện rồi theo cô ra về, đối với cô trước giờ anh luôn là một the gioi ấm áp.

Tối hôm đó, Thùy Dương ném toàn bộ quần áo của anh ra ngoài sân. Căn nhà của vợ chồng cô ngập những món đồ kỉ niệm đổ vỡ. Anh đứng lặng giữa nhà nhìn mọi thứ ngổn ngang.

- “Em bình tĩnh được không? Mọi chuyện có nguyên do của nó”

- “Nguyên do gì? Anh định nói cô ta đẹp hơn tôi, cô ta tốt hơn tôi chứ gì? Tôi chẳng cần biết nguyên do là gì, chỉ cần biết anh đã phản bội tôi. Anh nghĩ xem, ở cái nhà này, ai là người kiếm ra tiền nhiều hơn ở cái nhà này? Anh đã không biết thân phận lại còn…”

Thùy Dương đáp vào mặt chồng tờ đơn ly hôn và sự khinh bỉ:

- “Ký đi… tôi không cần một người chồng như anh”

Thùy Dương cảm thấy lòng hả hê lắm. Cô đinh ninh anh sẽ cuống lên mà xin lỗi mình… Nhưng chồng cô nhìn tờ đơn, đọc cái lí do trên đó mà cô viết. Anh tiến về phía bàn làm việc, cầm cái bút và đặt lên đó chữ kí.

Thùy Dương sững sờ trước sự dứt khoát của anh. Trong khoảnh khắc, cô thấy hơi hối hận nhưng sự tức tối nhiều hơn. Anh càng dửng dưng thì cô càng phát rồ lên điên dại: “Tôi cần quái gì cái ngữ chồng như anh”.
Anh càng dửng dưng thì cô càng phát rồ lên điên dại: “Tôi cần quái gì cái ngữ chồng như anh”.


Hôm ấy, vào một buổi chiều, Thùy Dương không tin nổi vào mắt mình khi nhìn thấy chồng ngồi trong quán cà phê với một cô nào đó. Điều đáng để nổi điên hơn cả là chỉ trước đấy vài phút, anh còn nhắn tin cho cô nói rằng: “Anh bận việc công ty, xin phép em, anh về muộn chút”.

Ngoại tình, đích thị chỉ có gã đàn ông ngoại tình mới làm trò như vậy!

Hơn 4 tháng sau Thùy Dương và chồng chính thức ly hôn. Cô phục sức cho cuộc sống của mình những thú vui khác. Cô mặc đẹp, đi nhà hàng, khiêu vũ… Cô tự tin nói rằng cô thấy đàn bà không chồng cũng chẳng sao. Cuộc sống của cô ổn, rất ổn!

Nhưng đó là cuộc sống phía bên ngoài cánh cửa ngôi nhà thân thuộc. Mỗi khi trở về nhà, cô sợ cái ánh đèn tối thui bao trùm lấy. Không còn có anh hào hứng ra mở cổng đón vợ về. Đêm đến, cô thèm cái cảm giác dụi đầu vào lòng anh, nũng nịu, làm biếng. Mọi ngóc ngách trong ngôi nhà đều lạnh lẽo và vắng lặng.



Cô nhớ chồng nhưng không thể bỏ đi cái sĩ diện vì mình là một kẻ thất bại. (Ảnh minh họa)

Thùy Dương càng cố tỏ ra mình hạnh phúc sau ly hôn thì lòng càng trống trải. Cô nhớ chồng nhưng không thể bỏ đi cái sĩ diện vì mình là một kẻ thất bại.

Một ngày cuối tháng 9, trời dần sang thu, se lạnh. Thùy Dương nhận được lá thư từ một người lạ mặt. Cô đọc lá thư và đôi bàn tay run lên:

- “Chào Thùy Dương!"

Tôi là Ngọc Ly! Là người phụ nữ đã ngồi với chồng chị buổi chiều hôm ấy. Nếu tôi biết mọi việc trở nên nghiêm trọng đến vậy thì tôi sẽ viết lá thư này sớm hơn. Nhưng, suốt buổi nói chuyện hôm đó, anh ấy luôn ngợi ca về chị. Bởi thế tôi cứ ngỡ, anh chị sẽ làm lành sớm thôi. Tôi không nghĩ chị lại ly hôn anh ấy chỉ vì một buổi gặp gỡ sau 10 năm xa cách của chúng tôi.

Tôi và anh ấy từng yêu nhau. Nhưng giờ chúng tôi hạnh phúc với tổ ấm mới của mình. Khi tôi hẹn anh đi gặp gỡ, nói chuyện, anh đã nói rằng không muốn nói rõ với chị bởi vì chị rất yêu anh ấy và hay nghĩ ngợi. Anh cho rằng chỉ một buổi chiều trò chuyện, chừng hơn tiếng đồng hồ sẽ ổn thôi. Bởi anh không muốn làm chị phải tủi hờn khi đi gặp người cũ. Anh ấy cố giữ cho cảm giác của chị, có thể cách làm chưa thực sự lí tưởng nhưng động cơ thì tốt.

Hôm ấy, cả buổi nói chuyện, anh ấy không ngừng nói về chị. Tôi thấy niềm hạnh phúc trong ánh mắt anh. Vì thế, chị đừng buông tay một người chồng như vậy.

Có thể lá thư này đến muộn nhưng tôi mong không bao giờ là muộn với vợ chồng chị!”

Thùy Dương run run. Cô bấm máy gọi điện cho chồng. Mà không đúng, là chồng cũ. Nhưng, số điện thoại của anh chỉ là hồi chuông vô định. Cô lao ra khỏi nhà để tìm anh. Thùy Dương hi vọng, không phải là quá muộn!
Đọc tin moi nhất trong ngày về thời sự, văn hóa, xã hội, an ninh pháp luật.

Con chồng

Vợ mất được vài năm, thì ông nhà tôi lấy tôi, lương hưu của tôi và lương mất sức của ông ấy tằn tiện cũng đủ ăn. Hai thân già tính nương tựa vào nhau, phải cái con chồng chẳng biết điều khiến tôi thấy nản, chuyện kể tại blog tam su vợ chồng già.




Các con chồng bảo ở riêng cho ông bà tự do, nhưng tôi không thoải mái nổi khi các cháu hết đứa lớn đến đứa bé thường trực ở đây cho đến chín giờ tối. Chỉ đến khi bố mẹ các cháu đến đón về là tôi thả bịch người lên giường, mệt, chẳng còn biết trời trăng gì nữa.

Các con của chồng tôi, đứa vợ làm công nhân may, về nó còn phải tắm giặt thơm tho, ăn uống no say rồi nghỉ ngơi thư giãn đầu óc, xong xuôi mới sang đón con, giải phóng cho tôi. Chồng nó lúc nào cũng kêu lắm việc phải giải quyết, nhưng tôi biết đến khi xưởng hết việc, sắp phá sản, thậm chí là bắt nghỉ hết phép thì nó cũng vẫn chẳng ở nhà lúc nào cả, để đỡ phải trông con. Con mình nhưng lúc nào cũng muốn tống cho người khác. Hôm cả nhà về quê vợ chồng hai đứa đi một xe, để hai ông bà già khệ nệ kèm hai đứa cháu hớt hải phóng theo sau.

Hàng ngày vợ chồng tôi người bế cháu nhỏ người đón cháu lớn. Các con chồng rảnh chân còn hẹn hò kỷ niệm ngày yêu đương, ngày cưới. Sao mà chúng ích kỷ quá vậy.

Các con của chồng cứ dẻo mồm bảo đưa con sang ông bà cho vui, nhưng tôi chẳng thấy vui gì cả. Mười ngày nó gửi độ năm, sáu ngày thôi còn đỡ chán, đằng này nó gửi đủ chín hôm luôn, được một ngày nghỉ mà tôi thấy sao quý thế.

Tôi lựa lời nói mà tam su các con chồng vẫn không chịu hiểu. Tôi thác bận thì chúng quay ngay sang nhờ ông, rồi vẫn đến lượt tôi làm. Tôi chăm là chính chứ ông ấy làm được gì. Có động đến thì mang tiếng nhỏ nhen, nhưng tôi rất cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Chồng tôi thì bảo sau già ốm chúng nó sẽ chăm, quả tình tôi không trông ngóng gì ngày ấy, bởi có mấy đồng mua thuốc hộ tôi các con chồng còn chặt chẽ đòi đến nơi đến chốn.

Chồng tôi nói "các con vui vẻ đồng ý cho tôi lấy bà là đã biết điều rồi, còn muốn gì nữa”. Tôi như đầy tớ không công, và con chồng thì coi đó là bổn phận, là việc tôi phải làm. Chúng không bận tâm quãng thời gian dài chúng tôi vất vả trông cháu, mà chỉ nhớ hôm nào tôi kêu bận, kêu mệt không đón con hộ được.

Đủ trai đủ gái rồi vậy mà giờ con dâu út của chồng tôi lại chửa. Nó muốn đẻ cho vui cửa vui nhà, lại vừa gióng trước chuyến này nhờ "bà nội".

Nguồn: tin tuc 24h phap luat trật tự xã hội

Nhà có 2 đàn bà

Sau một thời gian trường kỳ kiêng kỵ hết sức nghiêm túc, ngày vợ khai hoa nở nhụy cũng đang gần kề. Hạt giống đỏ của dòng họ, đứa con đầu đời của trai trưởng (tức là tôi) sắp đến với trái đất này.

Khỏi phải nói, kính thưa họ nhà ngoại, kính thưa họ nhà nội đều hết sức quan tâm đến sự kiện mang tầm liên thông gia này. Từ đầu cầu nhà nội, các cụ đã tổ chức một cuộc hội ý ngắn và đưa ra quyết định, điều mẹ tôi tức là mẹ chồng của vợ tôi cấp tốc ra thường trú tại gia đình vợ chồng trai trưởng đặng toan lo cho nàng dâu vẹn toàn đến ngày sinh đẻ, theo blog tam su mẹ chồng nàng dâu.

Chuyện. Con trai đầu của thằng trai đầu lại sắp nối ngôi trưởng tộc dòng họ đùa thế nào được. Bất chấp sự phản đối của tôi, từ đầu cầu nhà nội bố tôi vẫn quả quyết: “Cả nhà thống nhất rồi, mẹ mày phải ra”. Tôi băn khoăn nói trong điện thoại: Thế bố không sợ nữa à ?. “Không, vì cháu tao bảo với mẹ mày là bất chấp mọi nỗi sợ, phải hi sinh hết, phải nhấn nhịn hết”, tiếng cụ thân sinh dõng dạc.



Số là trước kia khi biết tôi sắp sửa lấy gái Thủ đô làm vợ, bố tôi trăn trở lắm, điều trăn trở lớn nhất của cụ đó là: “Mình là bao gia dinh nông thôn, nghèo khó lam lũ, hiểu biết có hạn, sau này vợ chồng con sinh con sinh cái, nhà nội không ra chăm cháu cũng không xong, mà ra rồi thì mẹ chồng quê mùa, con dâu thành phố lại như đũa va mâm.. e rằng căng thẳng con à”.

Đầu lưỡi là nói vậy, nhưng khi tôi đưa nàng dâu tương lai về ra mắt, thấy nàng nhanh nhảu xinh tươi, lại không có vẻ gì quan trọng sự khác biệt ấy, cụ cũng nhiều phần an tâm. Tuy nhiên, cái băn khoăn ấy vẫn cứ thường trực trong người.

Đúng hẹn, mẹ tôi có mặt tại Hà Nội bắt đầu “nhiệm kỳ” lần thứ nhất chăm nàng dâu thời kỳ đêm trước của sinh đẻ. Giai đoạn đầu diễn ra vô cùng thuận lợi, tôi suýt đã tin rằng hóa ra mẹ chồng nàng dâu khi ở gần nhau không kinh khủng như mấy thằng bạn kể, thế nhưng giai đoạn sau thì bắt đầu phức tạp.

Nàng dâu ghê gớm thì ngày càng ghê gớm, mẹ chồng thì vốn hiền lành nhu mì, trải qua một thời gian quen thân với một số mẹ chồng ở cùng khu tập thể do tích cực buôn với nhau cũng không phải là người dễ qua mặt.

Gần đến ngày sinh, mẹ tôi bắt nàng dâu phải tích cực đi lại cho dễ sinh. Đáp lại, nàng dâu bĩu môi đáp: Bây giờ công nghệ tiên tiến lắm mẹ ơi, khó sinh ta mổ đẻ, lo gì?.

Mẹ tôi ngay lập tức chuyển lý do: Nghe bảo đi lại nhiều con cái còn thông minh sau này hoạt bát con ạ. Thế rồi cứ nắm lấy tay con dâu mà đẩy đi. Bên cạnh đó, mẹ tôi còn bê vác đâu đó các loại đồ ăn thức uống mà theo truyền thuyến dân gian là làm cho con khỏe, đẻ con thông minh. “Kinh khủng nhất là món trứng ngỗng anh ạ. Mẹ cứ bảo món đó ăn vào thì trẻ con 10 đứa 9 đứa thông minh, đứa còn lại ít thông minh hơn một tí thôi. Mà trứng đó vừa to, ăn vừa ngán”, vợ tôi phân trần.

Chiến tranh liên miên xảy ra. Đi làm về, cảnh tượng thường thấy đó là nàng dâu bậm môi ngồi một bên, mẹ vợ quay mặt nhìn một hướng. Cả hai dường chỉ muốn vớ lấy cái thằng tôi để mà kể xấu đối tác. Thế là tôi bất đắc dĩ trở thành nơi xả bực tức của hai người đàn bà.

Đỉnh điểm của sự leo thang căng thẳng đó là ngày thứ bảy, khi mẹ tôi vẫn vô tình như một số mẹ chồng khác vừa nhặt rau vừa nhắc đến câu nói kinh điển: Rau này ở quê không đổ đi thì cũng chỉ băm cho lợn ăn thôi.

Cũng đúng tâm lý phổ biến, vợ tôi cong cớn như cảm thấy mình bị so sánh như lợn. Tuy nhiên, nàng không hề chịu thua mà âm ỉ ủ mưu. Đợi đến bữa cơm, nàng chỉ ăn uống qua loa rồi hễ thấy mẹ chồng hay tôi có biểu hiện sắp xới thêm cơm là nàng đong đưa dành xới, rồi lại cắm đũa ngồi yên.

Đến lúc không chịu được nữa, mẹ tôi mới mở lời: “Con ăn đi chứ, đừng lo cho mẹ”. Nhìn thấy thời cơ xuất hiện, người đàn bà số hai tức vợ tôi lấy đà buông ra một câu: “Mẹ không phải lo đâu ạ, ngày xưa chưa lấy chồng con còn chăm cả một đàn cún mấy con có sao đâu ạ”.

Sau câu nói đó, người đàn bà số một tức mẹ tôi đã quyết định trở về quê bất chấp sự can ngăn của thằng con trai và động thái giả vờ can ngăn của cô con dâu. Kết thúc trước thời hạn nhiệm kỳ chăm con chăm cháu.
Nguồn: tin nhanh phap luat 24h qua

Bi kịch cay đắng của cô gái chưa tròn 20

Câu chuyện tôi chia sẻ tại blog tam su chính là hoàn cảnh tội nghiệp mà tôi đã gặp phải, tôi mất đứa con thứ hai và lãnh thêm 3 chiếc xương sườn bị gãy. Tôi không khóc nổi. Tôi không thấy giận dữ.


Và tôi còn đến 23 ngày nữa mới tròn 20 tuổi.


Lần đầu tiên tôi quen Tuấn* là ở một bar khá nổi ở Sài Gòn. Khi đó tôi mới 17 tuổi và thường tung tăng vui chơi với những đứa bạn sành điệu của mình. Tuấn là một chàng trai khá ổn, là bạn của bạn thân tôi. Anh ấy đẹp trai, chịu chi và nói chuyện rất có duyên. Một vài lần, chúng tôi đi nhảy chung với nhau. Đi càng đông càng vui mà. Tôi phát hiện ra Tuấn để ý mình vì anh ấy chỉ toàn nhảy với tôi. Tuấn còn chủ động xin số phone của tôi. Sau những màn nhảy múa ở bar thì Tuấn luôn đòi chở tôi đi ăn khuya và hộ tống tôi về nhà. Trong mắt tôi, Tuấn là một chàng hoàng tử đúng nghĩa.


Tuổi trẻ tội nghiệp...

Tôi có thai. Hậu quả của vài lần bay đêm với nhau. Tuấn vẫn tỏ ra là một chàng trai hoàn hảo. Anh ấy nói sẽ xin cưới tôi. Nỗi sợ hãi tưởng chết đi được của tôi nhanh chóng được xoa dịu. Tôi không còn sợ bố mẹ chửi mắng hay đe dọa tống ra đường. Tôi cũng chẳng phải lo lắng chuyện bầu bì hay có con. Tôi đã có Tuấn. Chàng hoàng tử của tôi sẵn sàng cùng tôi đi tiếp chặng đường mới. Tôi hoàn toàn hài lòng!

Chúng tôi cưới nhau chẳng dễ dàng gì. Bố mẹ tôi giận tím mặt vì cô con gái chưa tròn 18 tuổi của họ có thai và nằng nặc đòi lấy chồng. Họ ghét Tuấn ra mặt vì cho rằng anh ấy đã hủy hoại cuộc đời tôi – đứa con gái vừa ngu ngốc vừa là “đồ bỏ đi” trong mắt họ. Bố mẹ Tuấn cũng chẳng thích thú gì tôi. Họ không thể hiện ra mặt nhưng tôi biết hết. Chẳng bao giờ bố của Tuấn chịu ngồi ăn cùng bàn với tôi. Mẹ anh ấy thì còn đáng sợ hơn. Những câu nói xúc xiểng của bà ấy làm tôi chỉ muốn độn thổ. Nhưng chúng tôi rất lì, ngoan cố đòi phải cưới cho bằng được. Trời không chịu đất thì đất phải nhường trời. Đám cưới của Tuấn và tôi được cử hành khá hoành tráng.

Đêm tân hôn, chúng tôi đi nhảy với đám bạn sành điệu của mình đến hơn 4 giờ sáng. “Giờ thì mình có bao gia dinh, độc lập rồi nên muốn làm gì cũng được” – tôi và Tuấn đã nghĩ như thế đấy. Cho đến lúc đó thì Tuấn vẫn còn là chàng hoàng tử trên cả tuyệt vời của tôi và tôi vẫn đang ngất ngây trong hạnh phúc.

2 tháng sau ngày cưới, cái bụng của tôi đã tròn ủm và tôi không còn là cô bạn nhảy hot hàng của Tuấn như lúc trước. Tôi khác xưa nhiều hơn. Có lẽ vì có thai mà cũng có thể vì tôi không đủ sức khỏe để theo Tuấn “bay” đêm như thời kì vang bóng trước đây. Tôi an phận hơn, ngoan ngoãn hơn.

Không đi học vì học lực không đủ mà cũng vì chuyện bầu bì nên tôi chỉ biết ở nhà. Hai bên nội ngoại đã bớt khắt khe. Nhưng đúng vào thời điểm tôi tưởng rằng mọi chuyện đã êm xuôi thì tất cả lại chỉ mới bắt đầu. Tuấn, dù không có tôi, vẫn tiếp tục thói quen nhảy nhót hằng đêm. Anh ấy cũng chẳng ngó ngàng gì đến tôi lẫn đứa con trong bụng tôi.

Có thai với ai, tôi cũng không biết nữa

Tôi thú nhận, những ngày mới yêu anh, tôi chưa chân thành. Tôi chọn anh cũng chỉ vì người đàn ông tôi yêu đã xa tôi và có người con gái mới. Tuần thứ nhất sau ngày cưới – Tuấn đi cà phê đến 10 giờ. Tuần thứ hai, anh ấy viện cớ sinh nhật bạn, 12 giờ về đến nhà trong bộ dạng nồng nặc mùi rượu. Từ đó về sau, Tuấn liên tục đi chơi khuya và cũng chẳng thèm cho tôi một lí do tử tế. Tôi không chịu được, hỏi thẳng thì anh tát tôi. Lần đầu còn xin lỗi rối rít và làm lành. Vài lần như thế, anh cứ thoải mái thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với tôi, khi thì tát, lúc lại nắm tóc. Nếu bố mẹ nhắc nhở (chúng tôi ở nhà anh ấy) thì Tuấn lầm lì chỉ trỏ đe nẹt tôi bằng những từ ngữ mà tôi không bao giờ dám tưởng tượng ra. Anh ấy đối xứ với tôi như thể tôi là con sen, à nói đúng hơn là một đứa nô lệ. Anh ấy nói cưới tôi đã là diễm phúc cho tôi lắm rồi, tôi được thế này còn đòi hỏi gì…

Quá buồn bã, tôi bị sẩy thai.


Tuấn tỏ vẻ ăn năn vài ngày đầu khi vào bệnh viện thăm tôi. Nhưng ngày tôi xuất viện anh ấy vẫn không từ chối những lời rủ rê của bạn bè. Tôi nằm trong căn phòng của hai vợ chồng, khóc như mưa. Cuộc sống của tôi rồi sẽ thế nào?

Tôi nhanh chóng biết được cuộc sống của mình đang ngày càng tệ hơn. Tuấn ngang nhiên đề nghị tôi nói dối cả nhà đi du lịch để anh ấy dẫn bạn gái đi chơi. Tôi từ chối và hậu quả của lời từ chối này là những cú đánh tơi tả. Tuấn bảo đánh cho chừa cái tội cãi chồng.

Tôi có thai lần thứ hai dù tôi không hề muốn. Lần này, chính Tuấn bắt tôi phải đi phá thai vì anh “hết muốn có con” rồi. Anh sợ “rách việc” và “vướng víu”. Bản thân tôi cũng chẳng muốn mình có thai làm gì, nhưng đã có rồi thì không hề muốn phải vứt bỏ đứa trẻ vô tội. Tôi từ chối lời đề nghị của anh, thậm chí trốn về nhà bố mẹ đẻ vì tôi đã quá biết tính của Tuấn: sẵn sàng đánh tôi dù tôi đang có mang!

Nhưng chạy trời không khỏi nắng, dù tôi cố gắng tránh mặt Tuấn càng nhiều càng tốt nhưng tôi vẫn gặp lại anh ấy. Tôi vô tình đụng mặt Tuấn khi đi uống nước với một số bạn cũ. Hoàn toàn tình cờ thôi nhưng Tuấn đã phát hiện ra tôi. Tuấn cho tôi ba cái tát như trời giáng giữa một quán nước. Khi tôi đang cố gắng chạy lên một chiếc taxi thì Tuấn lao tới, túm tóc và quật tôi lại phía sau. Như chưa hả cơn giận, Tuấn tiếp tục lao tới đẩy tôi ngã ra giữa lòng đường. Một chiếc xe ô tô không kịp phanh thắng lao thẳng đến. Máu chảy tràn mặt đường. Tôi nhìn thấy gương mặt Tuấn vừa giận dữ vừa trắng bệch vì sợ. Sau đó, tôi chìm vào hôn mê…

Tôi mất đứa con thứ hai và lãnh thêm 3 chiếc xương sườn bị gãy. Tôi không khóc nổi. Tôi không thấy giận dữ. Chỉ có cảm giác buồn bã và ghê tởm một người mình từng yêu thích dâng tràn tâm trí tôi. Tôi quyết định ly hôn.

Chỉ còn vài thủ tục đơn giản nữa thôi là cuộc sống của tôi sẽ khép lại những chuỗi ngày đen tối. Bố tôi lo đến bạc trắng tóc. Mẹ khóc hết nước mắt. Còn tôi lại thấy thanh thản vì cuối cùng đã thoát khỏi Tuấn. Mặc dù trước mắt cuộc sống của một đứa con gái không học vấn, không nghề nghiệp và đầy thương tích trên người như tôi còn nhiều khó khăn, nhưng tôi tin, đời không lấy hết của ai cái gì. Dù sao, tôi cũng chưa đến 20 tuổi…
 Đọc tin moi nhất trong ngày về thời sự, văn hóa, xã hội, an ninh pháp luật.
 

Chồng tôi vào khách sạn để nộp hồ sơ học cho con

Chỉ khi ấy, chồng tôi mới bắt đầu ú ớ. Nhưng anh bảo, anh vào khách sạn nói chuyện với cô ấy để nhờ nộp hồ sơ học cho con vào trường này trường nọ thôi, theo blog tam su.

Lâu nay, tôi được đọc và chứng kiến nhiều phi vụ ngoại tình của mọi người, tôi còn nghĩ là những chị vợ chắc phải làm gì đó mới khiến chồng như thế. Bởi dù sao, có lửa mới có khói. Tôi chẳng bao giờ ngờ được rằng, nhiều khi, những người vợ vẫn bình thường, vẫn chăm chút cho gia đình chồng con hết mực song vẫn bị chồng trắng trợn phản bội. Lý do chỉ duy nhất là vì chồng của họ quá ham của lạ.

Phải thú thật rằng, tôi cũng là người phụ nữ vừa lâm vào hoàn cảnh đáng thương như thế. Ngày phát hiện chồng lăng nhăng vào khách sạn với một người đàn bà khác, tôi còn không tin ở bản thân mình. Tôi thật sự ghê tởm anh. Tôi càng ghê tởm khi chồng còn cố tình ngụy biện rằng, anh vào khách sạn chỉ vì công việc, chỉ vì để gặp người đàn bà kia tham khảo về trường anh muốn nộp hồ sơ học cho con. Nhưng cái lý do ấy, chỉ lừa lọc được đứa trẻ con mà thôi.

7 năm kết hôn, tôi đã từng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Bao năm ở nhà vừa nuôi và chăm sóc 2 con tôi còn vừa quản lý 2 nhà trẻ tư trên địa bàn. Bởi thế, thu nhập của tôi khá tốt và không phải phụ thuộc vào chồng. Mặc dù chồng tôi cũng mở một công ty kinh doanh riêng. Nhưng hàng tháng, anh thường không phải đưa tiền cho tôi để chi tiêu gia đình. Ngược lại, anh cứ để đó để phát triển công việc.


Tuy cả hai đều là những người bận rộn nhưng chúng tôi đều rất coi trọng gia đình và luôn dành thời gian cho các con khi có thể. Không tháng nào, vợ chồng và 2 con chúng tôi không cùng nhau về quê hoặc đi đâu đó chơi 2 ngày cuối tuần. Chồng tôi còn tuyệt vời ở chỗ, cứ đi về nhà là anh chỉ biết tới vợ con và san sẻ mọi công việc gia đình với vợ. Xin nói thêm vì muốn gia đình thoải mái nên chúng tôi chỉ thuê giúp việc đến dọn dẹp theo giờ.

Vì có một cuộc sống tinh thần như thế và cuộc sống vật chất cũng đầy đủ thế nên tôi luôn bằng lòng với hiện tại. Tôi cũng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn khi có chồng là trụ cột gia đình nhưng rất hây tam su với vợ con. Vậy mà một ngày, tôi chết sững khi phát hiện chồng quan hệ bất chính với một người phụ nữ khác.

Đó là một ngày, đang ở nhà trẻ quán xuyến mọi việc thì một số nhân viên đưa ra đề nghị rằng, nên trang trí thêm cho nơi này một số cây xanh cho đẹp mắt và mát. Thấy ý kiến hợp lý, tôi chạy ra chợ hoa ở cách nhà trẻ chỗ tôi khoảng 8km. Tại đây, khi đang đi sắp tới chợ hoa, tôi hoa mắt khi thấy chồng mình đang trở một phụ nữ khác trên xe ô tô của gia đình tôi.

Ban đầu tôi còn chẳng tin được đó là chồng mình. Nhưng biển số xe ô tô kia, và cả người trên xe đang chở người phụ nữ khác kia thì giống chồng tôi lắm. Tò mò, tôi bám theo xe để xem chồng đi đâu.

Tôi cứ bám theo xe chồng như thế thì thấy chồng dừng lại ở trước mặt một nhà nghỉ đẹp ven hồ. Rồi anh còn ra mở cửa xe và dắt tay người phụ nữ ấy khi xuống xe. Dù rất hồi hộp nhưng tôi cũng bám theo cho đến tận khi chồng tôi và người phụ nữ lạ cùng đặt một phòng trong khách sạn. Tất cả những hành động của họ từ khi ngồi trong ô tô đến khi xuống nhận phòng khách sạn nọ, tôi đều chụp trộm lại.

Khi anh vừa lên nhận phòng, tôi đứng dưới sảnh khách sạn gọi điện cho chồng. Tôi hỏi anh đang ở đâu thì chồng vẫn nói dối đang ở công ty làm việc. Tôi bảo anh, sao ở công ty làm mà xe ô tô của anh tôi lại thấy trước cửa khách sạn nọ. Anh lại vẫn nói dối cho bạn mượn xe. Tôi vẫn cố gặng hỏi: "Có thật anh cho bạn mượn xe không? Sao em vừa thấy anh và một người đàn bà lạ vào khách sạn này thế? Hay là em cứ ngồi chờ ở bên ngoài để đợi anh và cô ta bước ra xem có thật sự phải là anh không nhé".

Chỉ khi ấy, chồng tôi mới bắt đầu ú ớ. Rồi anh nói rằng, quả thực anh đang ở khách sạn với người phụ nữ lạ. Nhưng mọi chuyện không phải như tôi đang nghĩ đâu. Chỉ là anh vào khách sạn để nói chuyện với cô ấy nhằm nhờ nộp hồ sơ học cho con vào trường này trường nọ thôi chứ không phải quan hệ bất chính.

Quả thực, mấy hôm nay con tôi sắp vào lớp 1. Song chúng tôi đã thỏa thuận không cho con theo học công lập mà cho con theo học một trường quốc tế tại đây. Do đã thỏa thuận như vậy rồi nên tôi bảo sẽ đi nộp hồ sơ. Vậy thì anh còn đi nộp hồ sơ vào trường khác làm gì nữa? Nhưng anh vẫn bảo anh muốn con học trường khác và bí mật với tôi đến phút cuối. Đây thực sự chỉ là cái cớ của chồng đưa ra để chống chế thôi.

Tới hôm nay đã 3 ngày trôi qua nhưng không khí gia đình tôi vẫn cực kỳ căng thẳng. Anh thì vẫn khăng khăng nói vậy. Anh bảo giờ nhà nghỉ có thể thay thế được rất nhiều nơi. Khi mệt có thể đi nhà nghỉ mà không mệt cũng có thể đi nhà nghỉ được. Cũng tương tự, thay vì đến văn phòng, ra quán cà phê thì người ta có thể hẹn ở bất cứ đâu để nộp hồ sơ chọn trường cho con.

Chồng càng nói, càng ngụy biện thì tim tôi như càng có ai bóp nghẹt. Nhưng tôi đâu phải là người vợ quá ngốc nghếch để tin những lời nói đó từ chồng. Tôi ân hận sao không có thêm chút kiên nhẫn để chờ tới lúc họ ân ái với nhau thì xông vào cho hết cãi nhỉ? Tôi sụp đổ quá rồi, mọi người hãy cho tôi biết tôi phải làm sao bây giờ đi? Tôi có nên nhắm mắt tin những lời chồng nói hay là tôi đã làm quá rồi?
 Đọc tin moi nhất trong ngày về thời sự, văn hóa, xã hội, an ninh pháp luật.

Những đêm gần gũi chồng, nhiều khi tôi phải dùng gối che kín mặt

Những đêm phải gần gũi chồng là những đêm nỗi tủi nhục ê chề trong tôi trào dâng. Tôi không che giấu được cảm giác ghê tởm và thậm chí phải dùng gối che kín cả mặt, theo blog tam su chuyện vợ chồng mỗi đêm.

Tôi đang mang thai đứa con lần thứ 2 và đang nghĩ tới chuyện ly hôn. Đã có lúc tôi giận chính bản thân mình khi đã để cho việc có thai xảy ra. Cuộc sống gia đình đã như địa ngục, tôi đã từng ly thân và đã làm đầy đủ thủ tục để ly hôn. Nhưng sự yếu lòng của một người mẹ trước ánh mắt con thơ, cùng với nỗi sợ dư luận xã hội, tôi đã quay về cuộc sống tăm tối đó. Tôi chấp nhận một cuộc sống hết tình yêu, hết sự tôn trọng, công việc ai người nấy lo, chi tiêu trong gia đình phân chia rõ ràng, không biết đến tiền bạc của nhau.

Giá như chỉ cần như thế để giữ bao gia dinh, tôi nghĩ mình có thể đủ sức chịu đựng. Chỉ cần con thơ thủ thỉ bên tai mẹ “Con yêu mẹ nhất trên đời” và một chút tự kỷ ám thị, tôi nghĩ tôi sẽ còn tồn tại trong hoàn cảnh ấy. Tôi xem như mình có chồng cũng như không.

Thế nhưng tôi vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ với anh ta. Và những đêm phải gần gũi chồng là những đêm nỗi tủi nhục ê chề. Đó là những lúc tôi cảm nhận rất rõ tôi căm ghét và ghê tởm anh ta đến thế nào. Tôi không che giấu được cảm giác đó, thậm chí phải dùng gối che kín cả mặt. Vậy mà tôi để mình lại mang thai. Vì lý do sức khỏe, tôi không thể dùng các biện pháp tránh thai nên mọi việc đã xảy ra…



Chồng tôi là một người đào hoa. Tuy là nhân viên bình thường trong một tổ chức phi chính phủ, nhưng sức hút của anh còn hơn cả ngôi sao điện ảnh. Mới vào công ty chưa được một năm, anh đã cặp luôn với một cô đồng nghiệp. Sự việc chỉ vỡ lở khi giám đốc chính thức nhắc nhở, cuộc tình mới được dừng lại.

Sau đó anh ấy lại quen một cô gái ở một tổ chức khác sau một dịp đi tập huấn cùng nhau. Mặc dù biết anh có vợ, nhưng cô gái kia vẫn mê anh như điếu đổ, thậm chí nhiều lần công khai mối quan hệ bằng cách nhắn tin cho chồng tôi lúc anh ấy đang trên giường như thể tôi không hề tồn tại. Chỉ đến khi cha mẹ cô gái kia biết, mối quan hệ này mới bị dập tắt.

Kết thúc cuộc tình này, anh lại lao vào một cuộc tình khác. Và cuộc tình lần này của chồng càng khiến tôi phải đau đớn biết nhường nào, sức chịu đựng của tôi đã bị tê liệt hoàn toàn, không đủ sự nhẫn nại để kéo chồng tôi về như lời mẹ chồng tôi dạy.

Người anh cặp kè chính là người bạn thân nhất của tôi. Khi tôi phát hiện ra thì họ đã kịp có với nhau một đứa con mấy tháng tuổi. Sự việc diễn ra quá chóng vánh và hoàn hảo, khiến tôi trở tay không kịp.

Bạn tôi là người tôi tin tưởng nhất nên tất cả mọi chuyện dối trá của chồng tôi đều kể với nó. Ở bên cạnh nó, tôi cảm giác như mình đang ở cạnh mẹ (mẹ tôi đã mất 2 năm rồi). Có những lúc hai đứa ngồi khóc với nhau vì có những chuyện bức xúc về chồng.

Khi nghe chuyện chồng tôi ngoại tình, nó đã nói sẽ ra tay giúp đỡ để nói chuyện cho anh thấu hiểu nỗi lòng của tôi. Nhưng rồi những lần tôi và nó hẹn anh đi gặp mặt thì tối về anh nhắn tin cho nó. Tôi an tâm nghĩ rằng sẽ có cách để chồng tôi hiểu ra vấn đề. Nhưng ai ngờ các tin nhắn đó sau này tôi mới biết được anh đã dùng lời ngon ngọt để tán tỉnh nó.

Sự mềm yếu của người phụ nữ cộng thêm tâm lý vắng chồng lâu ngày và khao khát có một đứa con khiến nó đã bị mê hoặc bởi những lời dụ dỗ của anh. Sau này đi nói chuyện với chồng tôi, nó bảo không cần tôi đi nữa. Và mỗi lần đó bạn tôi và chồng hẹn nói chuyện trong nhà nghỉ.

Sau đó về nhà chồng tôi cũng đã tỏ ra quan tâm tới vợ hơn. Tôi đã nghĩ kế hoạch của mình thành công và đang tự mãn trong hạnh phúc đó thì bạn tôi báo tin cô ấy mang thai. Sốc hơn là cái thai ấy là của chồng tôi. Bạn tôi cũng quyết tâm giữ nó đến cùng vì chồng cô ấy không thể cho cô ấy một đứa con.


Tuy rằng sau khi tôi phát hiện ra, mối quan hệ giữa hai người đó cũng chấm dứt. Tôi mất luôn một người mà tôi coi như tri kỷ. Còn chồng tôi anh vẫn sống một cuộc sống phiêu lưu tình ái với các cô gái khác. Song anh lại quyết tâm không dừng cuộc hôn nhân này với tôi bằng mọi giá.



Hiện tại, cứ sống trong một mớ bòng bong này khiến tôi rất rối bời. Tôi không bao giờ muốn có con tiếp với người đàn ông trên danh nghĩa là chồng tôi. Nhưng tôi không thể bỏ cái thai, mà để lại thì đồng nghĩa hàng đêm tôi phải chịu đựng chuyện gần gũi chồng. Chuyện chồng đòi hỏi chăn gối khiến tôi ghê tởm muốn nôn. Tôi phải quyết định thế nào cho đúng?

  Đọc tin moi nhất trong ngày về thời sự, văn hóa, xã hội, an ninh pháp luật.