Wednesday, December 16, 2015

Tâm sự của thiếu nữ bị ám ảnh từ một lần phá thai đau đớn

Theo báo xa hoi 24h, nhưng tất cả đã quá muộn khi Quân tuyên bố “Cô hết thời rồi, cô chẳng khác gì con búp bê tôi chăm bẵm để làm tình cả”.

An sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo khó thuộc tỉnh Nam Định. Từ nhỏ, An đã có một tuổi thơ không mấy hạnh phúc khi mẹ cô phải lòng người đàn ông khác nên bỏ cha con An bơ vơ nơi quê nhà. Cha An tuy còn ít tuổi nhưng sớm sống cảnh gà trống nuôi con, vì thương An nên cha quyết định không đi bước nữa. Cha An tuy còn ít tuổi, nhưng ông mang trong mình căn bệnh đau khớp mãn tính. Mỗi khi trái gió trở trời cha An lại phải chịu những cơn đau hành hạ.

Thương cha, An đã luôn nỗ lực trong cuộc sống. Tuy còn ít tuổi, nhưng An là cô gái thông minh, hiểu người, hiểu đời. Không ít lần An bị bạn bè chế giễu chuyện mẹ mình, những lúc đó An im lặng. Cô nín nhịn để không gây gổ, không đánh nhau. Nhiều khi quá hụt hẫng, An bỏ học lên đê ngồi một mình. Chán chường An lại ra suối. Nhiều lúc, An nghĩ cuộc đời An như cành củi khô trôi trên mặt nước vậy, cô không biết rồi sẽ trôi về đâu nữa, nếu chẳng may ngày nào đó cha An lấy vợ.

Ngày An vào Đại học, cha An đã dặn dò rất nhiều. Đó là lần thứ 2 trong đời An thấy cha cô khóc. Ông vuốt tóc An rồi dặn dò cô hãy luôn vững tin trên bước đường đời. Cha An cũng xin lỗi con gái vì không ở bên An được “Nếu cha bỏ quê vào Nam theo con thì ai sẽ lo hương khói cho tổ tiên. Cha là đứa con duy nhất của ông bà, cha phải có nhiệm vụ lo lắng quê cha đất tổ”. Cha An nói rồi dúi vào tay cô một chiếc phong bì dặn An “Đây là học phí và tiền nhà tháng đầu tiên, con ráng tiết kiệm”.

An nhìn cha nước mắt lưng tròng, An chỉ ước sao cô nhanh ra trường ‘báo hiếu’ cho cha. Cả đời cha An đã chịu nhiều cực khổ lắm rồi, còn An vẫn chưa làm được gì ngoài ăn bám cha.




Có người yêu giàu, lại hết sức cưng chiều nên An ngày càng chìm sâu vào những đêm thâu thác loạn (Ảnh minh họa).



Những ngày học ở Sài Gòn, An sớm hòa nhập. Chỉ sau 3 tháng, An ‘trổ mã’ trở thành cô gái xinh đẹp, rạng ngời. Không ít chàng trai theo đuổi An. Giàu có, học giỏi cũng có, công tử ăn chơi cũng có…Nhưng An chưa ‘chấm’ được ai, cho tới ngày cô phải lòng một người đàn ông trung tuổi. Theo như anh ta tam su với An thì anh ta bị vợ con bỏ, hiện anh ta đang sống một mình. Ngoài An ra, anh ta cũng không còn ai tin tưởng nữa.

Nghĩ anh ta đáng thương, An dần mở lòng đón nhận. Cô bất chấp tất cả, cô bỏ ngoài tai những lời khuyên ngăn của bạn bè để đến với Quân. Để An có cuộc sống đầy đủ, Quân thuê cho An một căn hộ chung cư riêng ở quận 1, gần chỗ Quân làm để hai người dễ bề hẹn hò. Thương An có tuổi thơ thiếu thốn nay Quân đáp ứng hết mọi sở thích cũng như yêu cầu của An. Không những thế, mỗi tháng Quân đều thay mặt An gửi về cho cha cô ở quê 2 triệu đồng. Quân nói “Coi như quà biếu nhạc phụ”.

Có người yêu giàu, lại hết sức cưng chiều nên An ngày càng chìm sâu vào những đêm thâu thác loạn. An quên mất nguồn cội của mình mà ‘lột xác’ thành cô tiểu thư giàu có. Từ một cô gái quê trong sáng, An bỗng dưng thành ‘tâm điểm’ của những lời đồn đại trong trường bởi sự tai tiếng,cũng như những lời đồn thổi về vị đại gia đứng sau lưng cô. Chính vì thế, chưa lấy được bằng tốt nghiệp An đã sớm bị đình chị học hành do nghỉ quá nhiều, thành tích học hành bết bát.

Từ ngày nghỉ học, An không dám về quê, cô cũng không dám gọi điện về cho cha cô vì sợ ông sẽ thất vọng. An ở lại thành phố, ngày ngày cô đi mua sắm, tối đến lại ‘phục vụ’ người yêu hết mình. Tuy nhiên, cuộc sống đâu như An nghĩ. Nhiều lúc An thấy mình chỉ là chốn đi về của Quân. Yêu nhau lâu thế, nhưng Quân chưa một lần giới thiệu An với bạn bè của anh, cũng chưa cho An đến công ty chơi với gia đình, bố mẹ Quân thì đặc biệt chưa một lần Quân nói đến.

Khi An ý kiến, Quân cười nhạt “Em chỉ cần ở nhà ngoan ngoãn, tối đến phục vụ anh rồi hưởng cuộc sống sung sướng là được rồi. Em học hành không đến nơi chốn, bằng cấp cũng không mà có cuộc sống như bà hoàng thế còn muốn gì hơn nữa. Anh nghĩ, em nên tập nghiên cứu thêm một số kinh nghiệm về chuyện chiều đàn ông dần là vừa”. An nghe thế, cảm thấy nghèn ngẹn. An nghĩ Quân đang coi thường An, quân đang chế giễu An học hành bết bát.

Để chứng minh với người yêu, An tự ra ngoài tìm việc, cô chạy bàn cho một quán Bar. Tại đây, An quen với một người đàn ông cùng quê và cô tỏ ra khá thân thiết. Cũng vì mối quan hệ này mà An bị Quân cho 2 cái tát như trời giáng, cùng với đó là việc anh ta đòi An chia tay. Anh ta kêu An trả lại chìa khóa nhà, xe và số tiền cô đang cầm của anh ta.

Cũng chỉ sau đó 2 ngày, An phát hiện mình có thai. An đã quay lại cầu xin Quân sự tha thứ, cô sẽ làm theo những điều mà anh ta muốn. Nhưng tất cả đã quá muộn khi Quân tuyên bố “Cô hết thời rồi, cô chẳng khác gì con búp bê mà tôi chăm bẵm để làm tình cả”.

Đau đớn thất vọng, An cảm thấy mọi thứ xung quanh cô sụp đổ, An quyết định bỏ đi giọt máu của mình và Quân. An đã khóc trong tuyệt vọng. Cô không ngờ đời cô có lúc lại ra nông nỗi như thế. An thầm trách mẹ đã sinh ra cô để đời cô khổ nhục, An trách cha vì đã không gọi cho cô suốt 1 tuần nay.

Ngồi trong phòng ngậm thuốc, An vẫn nghe tiếng bác sĩ khuyên nhủ những cô gái lầm lỡ như An giữ lại cái thai. Ai cũng có hoàn cảnh thương tâm, nhưng có lẽ An là người mẹ đáng trách nhất. Khi nghe bác sĩ gọi đến tên cô, An bỗng dưng thấy sợ, nhưng rồi cô lấy hết can đảm để bước vào phòng phẫu thuật.

Trong cơn mê man An mơ thấy mẹ, rồi cô mơ thấy bố mình gọi tên An, những giọt nước mắt An cứ tuôn rơi. Cô thấy bản thân có lỗi vô cùng, cô tự hứa từ nay về sau cô sẽ không đi lại vết xe đổ ngày hôm nay nữa. Cảm giác đau đớn, hối hận đến tột cùng.

Anh có biết, cô gái mà anh nghĩ là trẻ con ấy, đã trải qua bao nỗi đau không?

Có những người luôn tỏ ra mạnh mẽ để dấu đi tam su yếu đuối đến đáng thương. Có những người tỏ ra nhí nhảnh, trẻ con chỉ để giấu đi một chuỗi những đau khổ đã từng đi qua họ…


Anh từng nói với em rằng những lúc áp lực cuộc sống nhất, thì việc được nói chuyện với em là một may mắn. Anh nói tính em trẻ con, vô tư vô nghĩ. Thế là, mỗi buổi nói chuyện với em là mỗi lần như được quay trở lại thời còn nhỏ xíu vậy.

Anh từng nói với em rằng khi suy nghĩ đến loạn đầu. Gặp được em là anh không phải xả strees bằng những cốc café quen thuộc. Thay vào đó là được dẫn em đi dạo quanh đường phố ăn những món ăn giống như thời sinh viên vậy.

Anh từng nói rằng trên đôi môi và ánh mắt của em, anh chỉ luôn luôn thấy hiện ra nụ cười và hạnh phúc. Anh chưa thấy em khóc bao giờ. Kể cả khi chúng mình cãi nhau đi chăng nữa.

Trong mắt anh, em cảm giác mình như là một con người của hạnh phúc chưa từng *****ng chạm đến đau thương, anh nhỉ?

Trong mắt anh xung quang em toàn là màu hồng anh nhỉ

Nếu cảm giác đó của em là đúng thì anh à, đã đến lúc em cần cho anh biết, em trưởng thành nhiều hơn anh nghĩ.



Em đã tự đặt ra mục tiêu cho mình từ rất lâu rồi. Chính em tự nói với bản thân rằng cuộc sống là chuỗi những mục tiêu, có như vậy mới đủ lí do để sống tiếp. Có như thế em mới đủ mạnh mẽ đến ngây ngô như thế này.

Đúng là, trước đâu em đã hạnh phúc đến như thế nào, bỗng dưng một loạt những đau thương đến vây quanh lấy em. Em muốn quên đi nhưng quá khứ đau đến đậm nét như vậy, em làm sao vứt bỏ được.

Anh có biết vì sao em lại nói chuyện ngây ngô như thời nhỏ xíu không? Vì lúc đó anh đang áp lực, mà chỉ có cách như thế anh mới lướt vào cùng em với những suy nghĩ ngây ngô. Em quên thuộc với cách nói chuyện này lắm, vì em nhớ, trước những giọt nước mắt cứ tuôn không ngừng của mẹ, em cũng từng làm thế thì cuối cùng mẹ cũng có thể cười lại được. Em biết, đôi khi cười không phải vì câu chuyện em nói đáng buồn cười, mà là một phần nào đó cảm nhận được yêu thương, anh nhỉ?

Anh có biết vì sao em lại hay nũng nịu anh đi ăn chứ không phải là đi uống café không anh? Mà anh có nhớ là mỗi lần đi ăn, em toàn chọn những món cay xè không anh? Anh có biết vì sao không thế? Anh à, em đến quá quen thuộc với hương vị café mà bố hay uống. Và, em nhớ rằng lúc cảm thấy loạn nhịp với cuộc sống nhất, em hay ăn những món cay đến quen miệng. Chắc độ ăn cay đó của em sắp bằng anh rồi anh nhỉ?

Anh có biết tại sao xa hoi 24h chỉ luôn thấy em cười không anh? Vì mỗi lúc ở cạnh anh là em đang hạnh phúc. Anh có biết tại sao anh chưa từng thấy em khóc, kể cả lúc mình cãi nhau không anh? Vì em từng trải qua nhiều thứ nó đáng sợ và đau gấp trăm lần với cái vấn đề cãi vã bé xíu ấy. Em đã từng bị mẹ nói là một kẻ vô tâm, anh ạ. Chỉ là lúc mẹ buồn nhất, em vẫn phải gượng môi lên cười thật tươi. Vậy mới đủ sức để đưa từng giọt nước mắt vào trong anh ạ. Anh có biết, em đã từng mất đi kỉ niệm của hai mươi năm em đã từng đi qua, anh có biết em đã từng quên hết mọi thứ xung quang em kể cả những thứ em tưởng chẳng bao giờ quên. Mất trí nhớ. Thứ mọi người luôn mơ ước khi cuộc sống quá áp lực. Em đã có nó và em mơ ước giá như trước đó em không có nó. Khoảng thời gian đó, những người thân của em đau lắm. Anh à, anh biết không, người ngoài cuộc họ đã đau như thế, thì người trong cuộc như em đau nhói đến thế nào?

Giấu đau thương là ngây thơ hay ngu ngốc?


Cuộc sống nhìn theo nhiều phía. Nhìn nhận một con người cũng phải theo nhiều chiều. Nhưng hãy cứ đặt trong suy nghĩ của mình rằng mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Vì đâu phải tiếp những niềm vui là hạnh phúc, vì đâu phải sau những nỗi đau cũng là những nỗi đau đâu anh nhỉ? Đọc thêm doc bao phap luat

Em sẽ đi ngoại tình

Em muốn để chính anh nhận ra được sự tức giận, nỗi đau và cả tam su chờ đợi mỏi mòn nó đáng sợ như thế nào.


Gửi người chồng đầu ấp tay gối suốt 7 năm qua của em!


Vợ chồng mình cũng như bao cặp vợ chồng khác, trải qua một thời gian yêu thương tìm hiểu rồi mới đi đến hôn nhân, hôn nhân dựa trên tình yêu và không có bất kì sự ép buộc nào anh nhỉ? Anh còn nhớ không, ngày mình ra trường, vất vả tìm việc nơi thành phố, anh và em đã từng chia nhau gói mỳ tôm hay cái bánh mỳ, khi ấy sao tình yêu đẹp đẽ màu hồng đến vậy, khi đó em đã tự nhủ anh sẽ là người đàn ông em yêu nhất cuộc đời này.

Chính suy nghĩ đó đã theo em bước vào hôn nhân, vượt qua bao khó khăn mà không một lời trách móc oán than, bởi em biết có được chồng là điều hạnh phúc vô cùng. Tình yêu đã giúp vợ chồng mình vượt qua khó khăn nghèo đói, cuối cùng thì chúng mình cũng có của ăn của để. Có thể nói biết bao người mơ ước được như gia đình mình, vợ chồng yêu thương nhau, con trai con gái ngoan ngoãn thông minh, nhà cửa khang trang,… Nhưng cũng từ khi có của ăn của để, chồng thay đổi tính nết và sinh hư, điều này em rất buồn lòng.

Chồng đổ dồn trách nhiệm chăm sóc con cái lên một mình em, chồng đi tối ngày. Anh bảo anh cần kiếm tiền để nuôi vợ con, nhưng em biết anh vừa mải mê kiếm tiền vừa mải mê kiếm “của lạ” bên ngoài. Đôi lần em nghe người này nói bắt gặp anh chở cô này đi shopping, cũng đôi lần em nghe nói người kia thấy anh vào quán bia ôm hay karaoke ôm,… Những lúc đó em có hỏi thì anh lại trả lời qua quýt, anh vào đó là đi cùng đối tác hoặc đồng nghiệp, đó là một phần công việc của anh, cơ bản nhất anh vẫn rất yêu vợ.

Những buổi tối anh vắng nhà càng nhiều, em có gọi điện thì anh nói đang “họp gấp” ở công ty hoặc đang đưa đối tác đi ăn chơi,… Em biết anh lại nói dối vì làm gì có cuộc họp nào vào lúc 11, 12 giờ đêm, có chốn ăn chơi nào lại im lặng như trong nhà nghỉ vậy anh?


Anh hay đi công tác xa, và em hiểu trong những chuyến đi đó luôn có gái phục vụ anh từ A đến Z. Chẳng phải em suy đoán lung tung đâu anh, tất cả những gì em nói ra đều có bằng chứng đấy. Một lần anh đi công tác về, em vô tình thấy trong ví của anh còn chiếc “áo mưa”, chắc mải mê quá nên anh quên phi tang, hoặc anh cố tình để cho em thấy chăng? Em vừa xếp đồ cho anh vừa khóc lặng, bằng chứng phản bội rõ ràng đến vậy, chẳng phải do ai nói oan cho anh nữa đâu. Từ khi đó trong đầu em lúc nào cũng nghĩ cách để anh đi làm về bớt la cà quán bia ôm hay karaoke ôm. Ngày nghỉ em vắt óc nghĩ ra những món ăn anh thích để giữ chân anh ở nhà với vợ con. Rồi những dịp anh đi công tác, em luôn nghi ngờ căn vặn anh đủ điều. Em biết điều đó làm anh rất khó chịu, nhưng em cũng rất khó chịu, cảm giác ghen tuông nghi kỵ giết chết sự tỉnh táo và bình tĩnh của em. Từ bao giờ em trở thành người phụ nữ đố kỵ, già nua héo mòn, em bỏ lỡ rất nhiều thú vui cuộc sống và không còn là chính bản thân mình nữa rồi.

Ngày hôm qua, em lại bắt gặp anh cùng một người con gái khác vui vẻ bước ra từ khách sạn. Lúc đó em muốn xông lên cấu xé anh và cô ả kia ra rồi làm một trận bung bét. Nhưng chân em không nhích được, mắt em cứ thế nhòa đi. Đến khi anh và cô ả tình nhân của mình đi rất lâu rồi, em mới đủ can đảm để về nhà. Nhìn 2 đứa con thơ dại quấn quýt bên anh mà em thấy đau lòng. Em không muốn phá vỡ cái vỏ bọc hạnh phúc của các con, em không muốn con mình lớn lên trong một gia đình thiếu thốn tình cảm. Vậy là em lặng lẽ vào phòng nằm để không nhìn thấy cảnh đó, để không còn nghĩ đến chuyện phản bội của anh. Cả đêm nằm ôm con em đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng em vẫn quyết định giữ im lặng. Chẳng phải em không đau hay đã chai lì cảm xúc, mà em vẫn còn rất yêu anh, vẫn còn muốn giữ gia đình này. Em sẽ giải cứu đời em và cuộc hôn nhân của chúng mình theo cách của em, sẽ không chịu đựng một mình nữa. Em cũng sẽ đi tìm cho mình một người tình, chồng nhé.

Điều này đơn giản lắm anh ạ. Với chồng có thể em đã cũ nhưng ngoài xa hoi 24h kia, có vô số người đàn ông thích mới lạ như chồng, với họ em cũng là “của lạ” đấy.

Từ giờ em sẽ không năn nỉ chồng thỉnh thoảng qua đón em đi ăn trưa như trước nữa, mà em tìm một người đàn ông khác để đi ăn trưa cùng. Tình công sở thì chẳng thiếu đâu anh. Đôi tiếng nghỉ trưa đủ để em và người tình đi ăn rồi đưa nhau vào nhà nghỉ vui vẻ. Đến tối về, em lại là người vợ yêu chồng thôi, nên anh đừng lo nhé, vì có thế nào thì em vẫn yêu chồng nhất.

Em cũng không ở nhà ôm con chờ chồng mỗi tối nữa mà sẽ tham gia một vài câu lạc bộ dạy nhảy. Ở đó em sẽ có người tình của mình, người đam mê nhảy và đam mê cả vợ anh nữa. Như thế cả chồng và em đều cảm thấy thoải mái vui vẻ, chồng đi karaoke ôm mà không bị những cuộc gọi của em làm phiền, còn em cũng sẽ có người đàn ông ôm ấp vỗ về mình trong đêm tối cô đơn. Chồng đừng lo lắng nhé, con em gửi ông bà ngoại, một tuần cũng chỉ có ba bốn tối như vậy thôi chứ không cả tuần đâu. Em vẫn yêu chồng nhất mà, chồng yên tâm nhé.

Em sẽ không mất cả ngày nghỉ để kì cạch nấu những món ăn chồng thích nữa, thay vào đó em sẽ được xả hơi cho một tuần căng thẳng mệt mỏi. Em muốn đi shopping, đi spa để chăm sóc bản thân mình đẹp hơn. Rồi em sẽ đi gặp người tình, anh ta luôn chờ đợi em giống như em chờ đợi chồng vậy. Có thể cuối tuần bọn em sẽ đi đổi gió ở vùng ngoại thành, hay những khu nghỉ dưỡng gần thành phố. Ở bên người tình em cũng được nâng niu chiều chuộng, giống như chồng vẫn hay làm với người tình của mình vậy. Cứ nghĩ đến cảm giác ấy em lại mong ngóng và thích thú rồi, bảo sao mà cuối tuần chồng lại hay vắng nhà đến vậy.

Em cũng sẽ đi công tác xa vài ngày, cả tháng cũng được chồng ạ. Còn gì thú vị hơn là được ở bên cạnh người tình tại những nơi xa lạ chứ. Đó sẽ là những kì nghỉ ngọt ngào tuyệt vời, ở đó chẳng có ai quen biết, chẳng có người phụ nữ đã có gia đình nào, chỉ có em và người tình. Sống mà không tận hưởng những giây phút như vậy thì phí cả đời. Anh cũng làm vậy, và xã hội ngoài kia cũng bao người như vậy thôi.

Em còn rất nhiều cách nữa để giải cứu đời mình và cuộc hôn nhân của chúng mình anh ạ. Nhưng em tin, chỉ ngần này thôi là đủ để anh sẽ nhận ra em đã thay đổi. Anh cũng đừng tức giận nhé, em chỉ học theo anh và vô số người đàn ông khác thôi. Em muốn để chính anh nhận ra được sự tức giận, nỗi đau và cả sự chờ đợi mỏi mòn nó đáng sợ như thế nào. Có lẽ đến lúc ấy chồng sẽ hiểu em hơn, trân trọng những gì mình đang có hơn bây giờ. Chúc cho chồng sớm nhận ra điều đó, và cầu mong những điều đó sẽ cứu vớt được hôn nhân của chúng mình.

Yêu anh, người đàn ông em yêu nhất trên đời. Xem thêm doc bao phap luat

Wednesday, December 9, 2015

Tại sao giữa trăm vạn người em chỉ yêu anh

Em ước lúc này lại được nói chuyện với anh, em ước mình chưa từng đẩy nhau ra xa đến vậy

Giá như con người ta biết được mình phải buồn đến bao nhiêu nhỉ? Nếu thế em sẽ cố gắng buồn thật nhiều một lúc để rồi vui. Nhưng không, ai mà biết! Thế nên những vết thương cứ âm ỉ đau và dai dẳng buồn! Buồn đến héo mòn và dày xéo tâm can!

Em mệt lắm, mệt lắm để phải mạnh mẽ trước mọi người. Mệt lắm để khoác trên mình chiếc áo một cô bé vô tư. Để rồi thật buồn là chẳng ai tin em buồn cả! Chẳng hề gì! Khi đủ buồn người ta sẽ biết cách vui vẻ để tự vệ! Để người ta xót xa, em sợ người ta thương hại. Em sợ luôn những lời an ủi hợt hời. Để người ta hỏi han, sợ mình gợi nhớ! Nên em vui thay buồn. Hay ho gì khi để người ta biết mình yếu đuối. Vậy nên em kiêu hãnh thay bi lụy. Im lặng khi buồn, ngẩng mặt lên để thấy mình mạnh mẽ!

Thời đại này người ta vẫn hay bảo nhau thế mà, cứ giả vờ cười để giấu nước mắt. Nhưng em khác, em chọn cho mình niềm vui chứ không vờ vĩnh, không phải nỗi buồn nào cũng nhất thiết phải buồn mới được. Nếu cuộc đời này nhiều buồn thế thì em cũng phải lựa chọn cho mình một nỗi buồn đắt giá một chút chứ.




Anh làm gì giờ này nhỉ? Anh có vui không? Chắc là không nhớ em đâu! Em ước lúc này lại được nói chuyện với anh, em ước mình chưa từng đẩy nhau ra xa đến vậy. Ước mình không phải gồng mình từ bỏ thói quen cũ, thói quen nghĩ về anh trước tiên mỗi lúc em có chuyện vui, mỗi lần em thấy mình rắc rối. Giờ đây em giấu hết, không phải không biết kể cùng ai mà em không thể tìm đâu cái cảm giác hạnh phúc khi nói chuyện với anh. Chỉ muốn nói với anh. Nhưng lại sợ. Sợ mình trở thành người thứ ba trong truyen tinh yeu hiện tại.

Cho em nhớ anh thêm chút nữa được không? Em sợ lắm! Sợ cái cảm giác đớn đau của một người dư thừa trong mối quan hệ mà vốn dĩ đã từng thuộc về em, đã từng nuôi hạnh phúc trong em lớn dần…lớn thành niềm đau như thế này đây! Sợ chẳng biết anh sẽ nói gì, hay sẽ chỉ im lặng thôi? Sợ cô ấy hiểu nhầm anh, sợ anh buồn, sợ anh khó xử. Nhớ anh, nhớ anh từng nói chẳng ai hiểu được mình. Thương anh em chỉ còn lặng im. Nhớ những khi anh buồn chẳng nói, chỉ muốn được lặng lẽ ôm anh thật lâu, ôm hết cả những suy nghĩ bộn bề trong anh mà vỗ về, an ủi đến khi thấm hết vào em. Em sẽ biết anh của em đang như thế nào, mình sẽ chẳng cần phải nói!

Nhưng sao em làm thế được chứ. Anh đã không cần em nữa rồi. Anh có người khác rồi. Yêu người ấy thật chân thành anh nhé, cô ấy cũng cần được yêu thương như em thôi. Em không xen vào đâu nên cả anh cũng đừng để cô ấy biết mình đã yêu nhau. Em biết bây giờ trong lòng anh chỉ có cô ấy thôi, kí ức về em chắc cũng lùi xa lắm rồi. Anh xin lỗi nhưng chắc chẳng cần em tha thứ đâu đúng không. Em có trách anh bao giờ mà cần tha thứ. Anh xin lỗi để lòng anh nhẹ nhàng đấy thôi!.

Em buồn lắm anh biết không! Em nhớ anh. Buồn vì tại sao giữa trăm vạn người em chỉ yêu anh. Em vẫn nhớ anh, nhớ da diết nỗi nhớ dày vò tâm can. Em biết mình héo mòn dần vì đau khổ mà vẫn cứ tha thiết yêu anh. Mà không, anh à, không đơn giản là yêu, không đơn thuần là nhớ, không chỉ tổn thương hay đau đớn. Mà có gom hết ngôn ngữ tam su thế gian này em cũng không biết sắp xếp thế nào cho hết những ngổn ngang lòng mình để anh thấu hiểu. Là hụt hẫng, là đè nén, là lặng câm, là mỗi tế bào cứ thay nhau dày vò, dằn vặt để rồi em thấy mình cứ lạc mãi trong mong mỏi ngẩn ngơ…

Tất cả! Tất cả cứ vây lấy em. Em không cố giấu, em không giả vờ ổn, mà em tha thiết được thể hiện, em muốn khóc, em muốn khóc thật to cho vơi hết đớn đau bấy lâu dồn nén, muốn mình được yếu đuối… Nhưng em không thể làm được, em không thể! Em không có quyền làm vậy với bản thân mình! Chỉ khi bên anh, còn anh che chở em mới để mình yếu đuối. Bây giờ đâu còn có anh để mà tha hồ ngây ngốc. Một mình em phải mạnh mẽ thôi! Anh à, em mạnh mẽ rồi anh phải hạnh phúc đấy nhé. Nhất định phải hạnh phúc, phải hạnh phúc mới không có lỗi với em!.

Thursday, August 13, 2015

5 lý do khiến con gái phải lấy chồng

Trên blog tam su có đến 1001 lý do để giải thích vì sao con gái phải lấy chồng, nhưng tựu chung lại có lẽ là do vài nguyên nhân sau.

1. Lấy chồng vì sợ mang tiếng ế, ở giá

Đây là lý do phổ biến nhất khiến con gái phải lấy chồng.
Bạn là cô gái hiện đại, bạn thích cuộc sống độc thân, không muốn lấy chồng và bạn đang ở ngưỡng mà thiên hạ gọi là tuổi ế. Nhưng bạn thử hỏi lòng mình xem, bạn có thích hay muốn người khác gọi là gái ế, gái ở giá, gái già không?!
Chắc chắn là KHÔNG.
Bởi vậy, khi chịu cảnh mang tiếng ế một thời gian, nhiều bạn gái cũng phải bon chen với thiên hạ để kiếm một tấm chồng cho bằng bạn bằng bè và nhất là có thể xóa bỏ đi mác gái ế, gái ở giá, gái già mà thiên hạ đã gán cho...

2. Lấy chồng vì chịu áp lực từ "miệng lưỡi thiên hạ"

Ai cũng bảo "con gái có thì". Con trai 30 tuổi thì còn trẻ trung chán, vẫn chưa bị áp lực người thân thúc ép lập gia đình nhiều lắm.
Trong khi đó, tin hot trong ngay nhà nào con gái khoảng tầm 26, 27 tuổi mà chưa có ai cưới hỏi thì đảm bảo sẽ phải chịu không ít "lời ra tiếng vào". Hãy thử hỏi những bạn gái còn độc thân ở tuổi này mà xem. Không ít lần cha mẹ, anh em gặp là dò hỏi có người yêu chưa, chừng nào ra mắt, bạn bè thì cũng không hơn gì, còn đòi mai mối giúp nữa.
Còn những người họ hàng, làng xóm thì có dịp bàn tán, thì thầm to nhỏ: "Nhỏ đó chắc bị làm sao nên mới chưa ai cưới", "Chắc nó xấu quá không ai thèm lấy", "Kén chọn quá chứ gì", "Chắc có bệnh lâu năm mà giấu", "Chảnh chọe, hung dữ lại khó ưa nữa. Thằng nào vô phúc mới lấy nó"...
Dẫu rằng bạn là người "rất bình thường", không có bệnh gì hết, lại xinh và còn thông minh, chăm chỉ nữa đấy nhưng miệng lưỡi thiên hạ ác độc lắm con gái ơi. Con gái tới tuổi lấy chồng mà vẫn cô đơn lẻ bóng mấy ai chịu thấu được.
Bởi vậy có không ít con gái phải lấy chồng chỉ vì sợ những lời đồn thổi không hay ho về mình (dẫu rằng 99% toàn là bịa đặt trắng trợn hết).



Đọc tin moi nhất trong ngày về thời sự, văn hóa, xã hội, an ninh pháp luật.
3. Sợ cha mẹ buồn

Không ít bậc làm cha làm mẹ nuôi con cái khôn lớn, chỉ mong con có công ăn việc làm, sự nghiệp ổn định, thành gia lập thất sớm để có con cháu ẵm bồng, nương tựa tuổi già.
Nhưng với lối sống thời hiện đại, xu hướng độc thân hoặc yêu nhưng không cưới đang rất thịnh hành. Bởi vậy, có không ít bạn gái trẻ, nhất là những bạn sống ở thành phố vẫn thích tự do tự tại, không muốn bị trói buộc vào cuộc sống gia đình phức tạp, mất tự do.

Thế nhưng, dẫu có tự do mấy, chỉ khi nào con gái ra ở riêng thì mới được thật sự thoải mái, tự do về tinh thần. Bởi lẽ, đến tuổi lấy chồng mà cha mẹ không thấy con gái có chút động tĩnh gì về việc ra mắt người yêu thì đảm bảo khi sống chung dưới một mái nhà, bạn sẽ phải chịu cảnh ba mẹ dần dần tấn công bạn từ mức độ nhẹ nhàng đến quyết liệt.

Ban đầu, có thể là những lời nhỏ to thủ thỉ của mẹ về việc "con gái lớn rồi phải lấy chồng", "con có người yêu chưa, nếu có thì hôm nào dẫn đến nhà cho ba mẹ xem mặt" rồi từ từ là dẫn chứng về những người con hay cháu của chú bác cô dì họ hàng (cùng lứa tuổi với bạn) vừa mới mời đám cưới hoặc đã có chồng, con cái đuề huề rồi.

Và mức độ cao hơn nữa là kêu gọi người thân, họ hàng làm mai mối cho bạn.
Nhưng mức độ nguy hiểm nhất có lẽ là "khổ nhục kế": "Con không lấy chồng là 'bôi tro trát trấu' vào mặt ba mẹ, nhìn xem những đứa cùng tuổi với con kìa, chồng con đuề huề, còn con thì không chịu lấy chồng làm cho ba mẹ phải xấu hổ khi người ta hỏi chừng nào mời họ ăn đám cưới của con. Người ta sẽ nói ba mẹ ăn ở không có đức nên con gái không thể lấy chồng". Và sau những lời đó là những giọt nước mắt của mẹ, khuôn mặt rầu rĩ, sầu não của ba khiến cho bạn cảm thấy thương xót, bối rối muôn phần vì không biết làm sao cho phải lẽ.
Bởi vậy mà có không ít bạn gái từng hùng hồn tuyên bố với bạn bè: " Mặc kệ ổng bả (ba mẹ) nói gì. Tao nhất quyết sống độc thân, lấy chồng làm gì cho khổ!"
Thế nhưng sau một thời gian chịu đựng không nổi những "đòn tấn công" của ba mẹ, con gái phải lên xe hoa với một anh chàng nào đó. Ừm thì có thể là người yêu hoặc là một anh chàng may mắn nào đó trong vô số những người mà cha mẹ, bạn bè, họ hàng mai mối cho bạn.

4. Lấy chồng vì cần ai đó chia sẻ

Bạn bè cùng tuổi ai cũng có chồng, có con hết, trong khi đó bạn vẫn "phòng không gối chiếc".
Mỗi lần tụ tập với nhóm bạn, nếu trong nhóm có những người đã lập gia đình thì chắc hẳn bạn sẽ không ít lần nghe họ than vãn về cuộc sống gia đình. Nào là mất tự do, phải bận rộn tối tăm mặt mũi, rồi xích mích với chồng, với những người trong gia đình chồng và niềm hối hận khôn nguôi về việc đã giã từ cuộc sống độc thân để rồi bị trói buộc với việc lấy chồng, sinh con.
Chính những lời than vãn ấy khiến bạn tự tin hơn, củng cố hơn cái tư tưởng "Chồng con là cái nợ nần - Thà rằng ở vậy nuôi thân béo mầm" mà bạn đang tôn thờ.

Nhưng "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh", đâu đó trong cuộc sống, trong những lần đi dạo phố hay ghé thăm nhà bà con, bạn bè chẳng hạn, bạn sẽ thấy những khung cảnh hạnh phúc, êm ấm của những cặp gia đình trẻ.

Họ trò chuyện một cách vui vẻ với nhau trên mâm cơm, hỏi thăm nhau hôm nay công việc thế nào, nhường cho nhau chén cơm miếng cá hay cùng chơi đùa với đứa con trước sân, nắm tay nhau đi chơi, ôm nhau tình tứ nơi công viên hay cảnh người chồng chăm chú lái xe, thỉnh thoảng quay lại nói cười với người vợ đang ôm eo, dựa đầu vào vai mình, trong khi đó đứa con của họ bi bô nói cười ngồi trước đầu xe.

Và có lần nào bạn đến bệnh viện và trông thấy cảnh người vợ (chồng) luôn túc trực bên giường bệnh, ân cần chăm sóc cho người chồng (vợ) không may bị bệnh hay thương tật của họ không?
Khi thấy những cảnh tượng ấy, bạn có thầm ước mong sẽ kiếm một tấm chồng tốt, một người để cùng bạn sẽ chia niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống này không?!

Bạn là con gái. Mà con gái dù mạnh mẽ thế nào thì cũng có lúc yếu mềm. Bạn cũng phải cần một bờ vai để nương tựa lúc cô đơn, cần ai đó nắm tay cùng vượt qua những giông tố, bão táp cuộc đời cũng như cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống này.
Và đó là lý do con gái phải lấy chồng.

5. Quy luật tự nhiên: Duy trì nòi giống

Để hiểu hơn lý do này, bạn thử trả lời 2 câu hỏi sau nhé!
Thứ nhất, nếu con gái trên đời này không ai lấy chồng sinh con thì liệu loài người có tuyệt chủng không?!
Câu trả lời là CÓ. Nếu loại trừ những trường hợp "không chồng mà có con" hoặc thụ tinh nhân tạo.
Thứ hai, nếu mẹ bạn ngày xưa cũng có suy nghĩ giống bạn "Sống độc thân cho khỏe" thì liệu bạn có được tồn tại trên cõi đời này?
Câu trả lời: Chắc chắn là KHÔNG.

Ngàn đời xưa, tổ tiên chúng ta lấy nhau sinh ra con cháu với mục đích duy trì nòi giống, kế tục sự nghiệp và truyền thống dân tộc.
Giả sử họ không lấy nhau thì làm sao có ông bà ta, ông bà không có thì làm sao có cha mẹ ta và không có cha mẹ thì làm sao sinh ta ra được.

Bởi vậy, việc lập gia đình - "trai lớn lấy vợ - gái lớn lấy chồng" có thể nói đó là một truyền thống tốt đẹp và quan trọng nhất của tổ tiên xưa mà con người ngày nay vẫn luôn phát huy và giữ gìn.
Nhưng không ít bạn gái vẫn thích cái lý do đơn giản này hơn: "Lấy chồng sinh con để sau này có thể nhờ cậy, nương tựa lúc tuổi già sức yếu".

Âu việc lấy chồng sinh con cũng là quy luật tự nhiên phải không con gái!

P/S: Một câu hỏi vui:
Nếu bạn không lấy chồng và không có con, thiên hạ này có đại loạn không?
Đáp án: Chắc chắn là không. Trừ khi tất cả con gái của một tỉnh, một thành phố hay cả đất nước Việt Nam này không ai lấy chồng, sinh con thì thiên hạ sẽ đại loạn thật đấy.

Bạn nên cưới khẩn cấp khi gặp người đàn ông bên dưới

Theo blog tam su, việc anh ấy dìm cái tự ái của mình xuống khi đang tranh cãi gay gắt để xin lỗi bạn, dù chưa cần biết ai đúng ai sai thì cũng đủ để thấy bạn quan trọng với anh ấy như thế nào rồi nhé…

Tình yêu luôn đi kèm với sự quan tâm và hành động thực tế của hai người dành cho nhau. Thiện cảm về ngoại hình chỉ là cảm giác ban đầu, nếu muốn tính yêu phát triển, các cặp đôi đều phải trải qua tình huống thực tế, thể hiện qua hành động quan tâm chăm sóc và biết lắng nghe những cảm xúc của hai bên.

Tình yêu luôn cần những chất xúc tác ấy mới có thể đơm hoa trái ngọt. Người đàn ông của bạn có thể vì bạn mà làm những điều dưới đây thì thực sự không nên ngần ngại nữa, hãy cưới anh ấy khẩn cấp thôi!

Khi bạn tức giận, bạn gào lên với anh ấy “cút đi!” anh ấy vẫn lao về phía bạn, ôm chặt và xin lỗi…

Con gái biết không? Đàn ông có lòng tự ái cao cực kì, không ai (kể cả bố mẹ anh ấy) có thể nói nặng lời với anh ấy như vậy mà anh ấy phải nhún nhường xin lỗi cả.

Việc anh ấy dìm cái tự ái của mình xuống khi đang tranh cãi gay gắt để xin lỗi bạn, dù chưa cần biết ai đúng ai sai thì cũng đủ để thấy bạn quan trọng với anh ấy như thế nào rồi nhé…


Anh ấy nhớ những ngày kỉ niệm và thời gian hai người ở bên nhau

Hãy thử hỏi hay cậu bạn thân hoặc anh bạn đồng nghiệp bên cạnh xem lần đầu tiên anh ta gặp bạn gái vào ngày nào, bạn sẽ biết ngay độ “vô tâm” của đàn ông. Thực tế chỉ có phụ nữ mới thích nhớ những ngày kỉ niệm của hai người, rất ít đàn ông để ý đến chuyện này vì nhiều lý do.

Nhưng nếu như họ đã quan tâm và nhớ đến những thời khắc đặc biệt khi ở bên bạn, thì thực sự anh ấy rất yêu bạn đấy!

Anh ấy giữ gìn những món quà mà bạn tặng, biết bạn thích/dị ứng với món ăn, quà tặng gì?


Nhắc lại, đàn ông là Chúa vô tâm. Điều đó không có nghĩa là họ không yêu bạn, mà họ thực sự quan tâm đến vấn đề khác. Nếu như anh chàng của bạn luôn giữ gìn những món quà tặng dù là nho nhỏ của bạn, luôn biết bạn thích ăn món gì và mua nó về cho bạn dù chẳng nhân dịp gì thì xin chúc mừng bạn, bởi vì bạn thật là một người con gái may mắn khi có người đàn ông yêu thương bạn đến vậy!

Luôn bàn bạc với bạn mọi vấn đề
Điều đó chứng tỏ anh ấy rất tôn trọng ý kiến của bạn, vì thế nên anh ấy mới muốn nói chuyện, chia sẻ với bạn.

Đàn ông khi yêu thường hay coi người yêu của mình là một cô gái bé nhỏ, yếu mềm và có tâm thái muốn che chở. Nhưng nếu cô gái ấy lại thực sự là nơi để người đàn ông của họ có thể chia sẻ, bàn bạc mọi chuyện thì hai bạn đang sở hữu một tình cảm thật vững chắc đấy!


Anh ấy post những bức thư tình bạn viết cho anh ấy lên facebook và ngược lại, anh ấy không ngại để trạng thái “yêu đương” công khai trên facebook với bạn

Việc một chàng trai công khai bạn gái trên mạng xã hội, không ngại đăng những bức hình của hai người, những kỉ niệm, những bức thư tình…không có gì khác ngoài thông điệp mà anh ấy muốn gửi đến bạn bè “đây là người con gái mà tôi yêu thương!”.

Anh ấy gọi bạn là “em yêu” trước đông người và thường xuyên gọi bạn như vậy
Ở phương Tây thì điều đó rất hiển nhiên và bình thường, nhưng ở Việt Nam việc gọi nhau thân mật hoặc chan chứa yêu thương thường bị quy chụp là “có vấn đề”. Nếu người đàn ông của bạn “dám” gọi bạn là “em yêu” trước mặt mọi người cũng như khi hai người bên nhau thì có một vấn đề duy nhất xảy ra mà thôi: Anh ấy yêu bạn!

Bạn thèm thuồng một món đồ trong store, anh ấy đã mua đúng món quà đó tặng bạn

Không quan trọng giá trị vật chất là quá lớn hoặc nhỏ bé, chỉ cần là anh ấy thực sự quan tâm và yêu thương bạn thì anh ấy sẽ làm điều đó vì bạn, cho dù tháng này anh ấy vì món quà đó mà “lạm chi” quá nhiều. Tất nhiên, tình yêu thì không đong đếm bằng giá trị của quà tặng “của cho không bằng cách cho”, nếu người đàn ông ấy vì bạn mà không ngại ngần rút ví, thì đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, hãy lấy anh ấy làm chồng khẩn cấp, bởi trên đời những người đàn ông gần như hoàn hảo đến mức ấy, dường như sắp tuyệt chủng hết rồi con gái ơi!
 Đọc tin moi nhất trong ngày về thời sự, văn hóa, xã hội, an ninh pháp luật.

Chồng “chơi săm” bị chụp ảnh, cả nhà nội ngoại không dám ra đường vì nhục!

Theo blog tam su, phút chứng kiến bức ảnh “kinh hoàng” ấy, V - vợ Trung đã hét lên và ngã từ trên ghế xuống bất tỉnh nhân sự!

Trung vốn là một ông chồng đạo mạo, đẹp đẽ từ ngoài hình đến tư chất. Làng trong phố ngoài không ai chê trách gì gã cả, thậm chí với thanh niên trẻ trong khu phố Trung còn là hình ảnh của một người đàn ông trẻ biết ổn định sớm và có trong tay sự nghiệp, gia đình, vợ đẹp lại ngoan ngoãn chăm chỉ. Các cụ trong phố vẫn bảo “thằng này ngoan, hai vợ chồng trẻ biết bảo nhau thế này, sau này là có tương lai lắm!”. Sự thật sẽ mãi mãi được giấu kín nếu như mấy hôm trước trên mạng xã hội không truyền nhau một bức ảnh “kinh hoàng” mà tất cả những ai đã bị xem bức ảnh đó đều phải thốt lên “thật quá kinh khủng!”. Trung cùng 6 gã đàn ông khác đang chơi "săm" (quan hệ tình dục tập thể) với một ả gái làng chơi trong phòng một khách sạn và đã bị chụp lại!



tin moi từ V- Vợ Trung, người phụ nữ vừa mới sống trong hạnh phúc chưa lâu, đang mang thai và chờ ngày lâm bồn đã “đứng hình” khi nhìn thấy chồng mình trong bức ảnh, V đã hét lên và ngã từ trên ghế xuống bất tỉnh nhân sự!

Cả nhà hốt hoảng đưa V vào viện cấp cứu nhưng không kịp nữa rồi, cú ngã dập lưng khiến thai chết lưu và V đã phải vĩnh biệt con mình khi sinh linh ấy chưa chào đời chỉ vì gã chồng bệnh hoạn.

Tất cả những niềm tin đều tan vỡ, Trung trốn chạy, tắt máy mấy ngày nay không dám về nhà, gia đình buồn như đưa đám, bố mẹ buồn, xấu hổ vì con trai, vợ thì mất con, nhục nhã vì chồng, dư luận xì xào đầu làng cuối ngõ về câu chuyện ấy, ai cũng xôn xao cứ một lát lại nhắc đến như một chuyện chẳng ai ngờ “trông nó đạo mạo thế, lại làm ăn đàng hoàng, ai ngờ đâu, không thể chấp nhận được…”, “Con V quả này mà không bỏ thằng Trung thì tao chớ kể làm người!” “thanh niên bây giờ sa đọa, mất đạo đức quá, thú tính thật!”.

Bao lời xì xầm như dội thẳng vào tai gia đình Trung mấy hôm nay, trong khi thủ phạm chạy trốn như một thằng hèn dám làm không dám chịu. Vợ sảy thai thì cũng chỉ dám gọi điện khóc lóc xin lỗi rồi im bặt, V cũng chẳng còn nước mắt mà khóc nữa vì cô đã bị giáng một đòn chí mạng về cả thể xác lẫn tinh thần. Cô xuất viện về nằm bẹp ở nhà mẹ đẻ như người mất hồn, không nói không rằng, bố mẹ đẻ cũng nhục nhã vì gã con rể bệnh hoạn, muốn chửi bới thậm chí đập cho nó một trận vì tội làm khổ con gái ông bà nhưng giờ cũng chẳng biết nó trốn chui trốn lủi ở đâu mà tìm nữa? Chỉ có tiếng đời dèm pha là gia đình ông và gia đình thông gia phải chịu, một người làm mà cả họ liên đới danh dự, nhục không để đâu cho hết nhục!


Bạn bè V khi biết chuyện cũng đến thăm, động viên bạn vượt qua bi kịch vừa giáng xuống nhưng cứ ai đến nói về chuyện đó hoặc không nói thì V cũng không muốn gặp, có lẽ phần vì cạn sức, phần vì quá đau đớn và nhục nhã nên cô không còn muốn nói chuyện với ai lúc này nữa!

Câu chuyện thật chẳng ai ngờ, một con người lại có thể có nhiều mặt nạ đến thế, và khi tháo ra thì để lại quá nhiều sự tổn thương cho người khác!
Không chỉ riêng chuyện nhà Trung, mấy gã thanh niên bị có mặt trong bức ảnh tai vạ đó cũng đang bị trả giá không khác gì “nhân vật chính”, và cả từ báo chí doi song phap luat. Hàng ngàn comment trên mạng xã hội dội thẳng vào mặt với đủ lời lẽ thóa mạ, kinh tởm, khinh bỉ dành cho những gã đàn ông bệnh hoạn! Hầu hết những phụ nữ khi xem bức ảnh đó đều dấy lên sự phẫn nộ, tức giận và khuyên những nạn nhân đằng sau bức hình như V – những người bạn gái, người vợ của những gã đàn ông mất tư cách kia ly hôn ngay lập tức!

Câu chuyện vẫn chưa có dấu hiện lắng xuống, dư âm kinh khủng của nó vẫn đang đe dọa đến hạnh phúc của bao gia đình, chỉ vì một thú chơi biến thái, bệnh hoạn mà mấy gã học theo “Tây” và cho nó là cách chơi đẳng cấp!

Từ hôm ấy, nhà V hầu như đóng cửa, không muốn giao tiếp chuyện trò với hàng xóm vì xấu hổ. Trung vẫn chưa dám về nhà để đối diện với sự thật, mọi thứ đang bình yên bỗng trở thành bi kịch chỉ vì thứ chơi sâm quái đản!

Phát hoảng khi vào facebook của con!

Tôi chết lặng khi vào facebook của con gái tôi đọc những blog tam su của nó, những ngôn ngữ tục tĩu, những hình ảnh phản cảm, tôi không thể nghĩ được rằng nó là đứa bé ngây thơ mới 14 tuổi.

Cũng như nhiều bà mẹ khác, tôi bận bịu với đủ thứ như công việc, nhà cửa, nội ngoại, hàng xóm, các mối quan hệ và chăm sóc con cái. Một ngày của tôi luôn bắt đầu từ 5 giờ sáng đến 11 giờ đêm, tất cả cũng chỉ là kiếm tiền hòng mong cho con cái được nuôi dưỡng trong điều kiện tốt nhất.

Cả hai vợ chồng tôi đều làm công chức bình thường ở một xã nhỏ, cày cật, tiết kiệm mãi cũng chỉ đủ làm một ngôi nhà nhỏ nhỏ và ki cóp để có khoản để dành nuôi nấng con cái. Ngoài giờ làm ở cơ quan, khi về nhà tôi còn tranh thủ đủ thứ, rau cỏ, cám bã, lợn gà tất cả cũng chỉ vì mưu sinh.


Tôi có hai đứa con, một đứa con trai đang học đại học năm đầu, còn đứa con gái thứ hai đang học lớp 8. Đi đến đâu tôi cũng được mọi người khen ngợi về một gia đình hạnh phúc, con cái ngoan ngoãn, tôi cũng lấy làm hãnh diện lắm. Nhưng tất cả chỉ là lớp vỏ mà tôi không hề biết rằng những cơn sóng ngầm đang nổi lên trong chính gia đình của tôi với đứa con gái nhỏ 14 tuổi.

Quả thật, tôi cũng đã nhiều tuổi so với mấy cái trên mạng xã hội như facebook, zalo, skyper hay những gì đó tôi đã được đọc nhiều trên báo chứ chưa bao giờ tham gia. Chồng tôi thì càng không, ngoài công việc anh cũng như tôi, tham gia đánh cầu, thể dục đôi lúc có tụ tập uống chút bia, còn lại lao về nhà cùng vợ tăng gia thêm chút thu nhập. Có lẽ chính vì vậy mà chúng tôi thiếu quan tâm tới con cái.

Mãi đến đợt vừa rồi, khi mà trong cơ quan tôi có một công chức trẻ mới vào làm, với quan điểm phải “phổ cập” facebook, cô bé tự nguyện lập cho mỗi người một cái rồi nhiệt tình hướng dẫn mọi người cách sử dụng. Tôi lắc đầu phản đối kịch liệt, bởi tôi cho rằng “Mình không phù hợp, mình không có thời gian”, nhưng cô bé đó nói một câu làm tôi giật mình “Không phải vào facebook để phí thời gian, mà vào facebook để biết con mình đang làm gì ở thế giới ảo cô ạ!”.

Quả thật, tôi thấy con gái tôi và bạn bè nó nhiều lần đề cập đến facebook nhưng tôi chẳng mấy quan tâm, tam su với con, cho rằng đó là thứ linh tinh của bọn trẻ con, đôi lúc tôi nghĩ rằng mình đủ bận bịu rồi chẳng có hơi sức đâu quan tâm mấy cái vớ vẩn ấy. Tôi cũng tò mò muốn biết con gái mình đang làm những gì. Sau một thời gian mày mò học cách sử dụng, cuối cùng với cái tên giả, với hình ảnh giả sau một thời gian dài chờ đợi tôi cũng được con gái mình chấp nhận lời mời kết bạn.


Sau khi lời mời kết bạn của tôi được chấp nhận thì tôi mới thấy một loạt những ngôn từ tục tĩu, những hình ảnh phản cảm hiện lên. Thì ra, con tôi chỉ chia sẻ những thứ ấy với bạn bè của nó. Nào là việc tôi cấm nó đi chơi, nó cũng viết một đoạn dài những lời lẽ xúc phạm không mấy hay dành cho mẹ nó, rồi hình ảnh nó mặc độc chiếc váy ngủ chụp tự sướng, những lời yêu đương, vợ vợ, chồng chồng với một cậu bạn nào đó kèm theo những hình ảnh ôm ấp, hôn hít thân mật, những lời xúc phạm giáo viên mà nó vô tư viết trên trang cá nhân.

Đọc tỉ mỉ từng dòng trạng thái, đọc hết một loạt những bình luận ở dưới, tôi thấy bạn bè của nó đa số cũng đều đồng tình ủng hộ và thi nhau xúc phạm gia đình, thầy cô của chúng. Tôi cảm thấy sợ, không biết trẻ con bây giờ sao có thể tùy tiện như vậy được?

Tôi choáng váng, chưa bao giờ tôi nghĩ đứa con luôn tỏ ra ngoan ngoãn của tôi có một thế giới khác đáng sợ như vậy. Hàng ngày vợ chồng tôi cặm cụi đi làm, nuôi con lớn ăn học đại học đã rất tốn kém, lại nuôi đứa bé chuẩn bị cũng sắp bước vào cấp ba rồi. Còn phải tích cóp số tiền chuẩn bị chúng ra trường, lo công ăn việc làm, nhà cửa, cưới xin… Rất nhiều thứ chúng tôi sẽ phải lo lắng, phải tính toán, phải vất vả để nuôi con cái ăn học, vậy mà con tôi không hiểu.


Giờ đây, tôi thật sự không biết phải xử lý làm sao với đứa con gái 14 tuổi của mình nữa, rõ ràng nó đang đi sai đường và càng ngày càng trở nên khó kiểm soát, khó dạy bảo. Tôi biết rằng con tôi như ngày hôm nay cũng là do vợ chồng tôi quá mải mê chạy theo việc kiếm tiền mà không quan tâm đến kenh tam su với con cái, hơn nữa cũng một phần là do chủ quan, quá tin tưởng vào con cái.

Tôi muốn viết ra việc này để mong những người làm cha, làm mẹ đừng như vợ chồng tôi chỉ vì quá mải mê kiếm tiền mà quên quan tâm tới con cái. Chúng tôi cứ nghĩ rằng cặm cụi làm việc, hy sinh cho con thì con sẽ hiểu cho bố mẹ, và chúng sai nếu chúng không biết đến công ơn cha mẹ. Nhưng quả thật, để mặc chúng phải nhận ra chữ hiếu là điều rất khó nếu không có sự gần gũi, gợi mở của cha mẹ. Tôi mong mọi người đừng như tôi, để giờ đây sẽ rất khó khăn để đưa con gái tôi trở lại.

Oái oăm mẹ chồng xin nàng dâu đừng li dị

​Theo blog tam su, nói ra đúng là chuyện ngược đời hoặc ai đó sẽ bảo tôi chém gió cho oai, thực ra những ai ở trong hoàn cảnh của tôi thì mới thấu nội tình câu chuyện ngán ngẩm này!

Tôi lấy chồng từ thuở 19. Ở quê, con gái đến thì nếu mà không có điều kiện đi học lên cao thì chỉ ở nhà buôn rau cỏ hoặc làm nông, yêu một anh cùng làng và lấy chồng, sinh con đẻ cái như bao người. Tôi cũng không ngoại lệ.

Lấy chồng, như bao cô gái khác ở làng, điều kiện gia đình cũng không có gì khá giả, học vấn cũng không cao nên cũng chỉ ở nhà làm nông hoặc đi buôn rau cỏ, hải sản xuôi ngược theo mùa. Quê tôi ở gần biển nên việc buôn bán cũng thuận lợi, chồng tôi là dân chài, hơn tôi 2 tuổi, biết đi biển từ hồi 13. Học vấn cũng không được đến nơi đến chốn nhưng được cái chăm chỉ, mà thanh niên làng tôi không chăm chỉ thì cát cũng chẳng có mà đổ vào miệng, vậy nên chuyện chăm chỉ để mưu sinh chốn quê nghèo vốn là việc dĩ nhiên.


Lấy nhau xong nhà chồng tôi nghèo, lại ở ngay vùng lấn biển nên đất đai chả có, nhà đẻ thương tình cho mảnh đất cắm dùi nên vợ chồng tôi cất tạm căn nhà lá để ở. Vợ chồng nghèo nhưng cũng vui vẻ bên nhau, mà làng tôi cũng ít người giàu nên người ta vẫn sống vui với nhạu vậy, an nhiên tự tại, có gì ăn nấy, tiền thì chẳng bao giờ có, nhưng chưa phải chịu đói bao giờ vì biết cách tận dụng thiên nhiên mà sống…

Chúng tôi sống gần nhà mẹ chồng, bà đau ốm liên miên, bố chồng thì liệt nửa người sau một lần đi biển đắm thuyền may mà vớ được một tấm ván và trôi dạt vào bờ, từ đó tới nay cũng 10 năm rồi, chồng tôi đã phải là trụ cột gia đình thay cho bố để cáng đáng gia đình, giờ lấy vợ, ở riêng nhưng vẫn phải có trách nhiệm với cha mẹ, chứ nào dám nghĩ cho riêng mình.

Thế nên theo nhiều kenh tam su nói là lấy chồng nhưng tiền ai người nấy tiêu, tôi làm được thì mua sắm mấy thứ nho nhỏ cho gia đình, chồng tôi kiếm được thì lo cho bố mẹ anh ấy vì họ già yếu lại mất sức lao động. Nói thật, vẫn biết chữ hiếu làm đầu nhưng nghĩ đến cái thân mình tôi cũng thấy tủi, vì từ nhỏ đến lớn, nhà đẻ nuôi tôi, thương tôi như thế mà tôi còn chưa báo đáp được gì đã vội lấy chồng, giờ có gia đình riêng thì chồng lại chỉ biết bên nội, tôi buồn lắm chứ!

Cho đến khi chúng tôi có đứa con đầu lòng thì cuộc sống bắt đầu vất vả hơn. Thời gian mang bầu tôi vẫn buôn thúng bán bưng và cố gắng hết sức tiết kiệm tiền để nuôi con vì chồng tôi vẫn phải nuôi bố mẹ anh ấy. Một lần anh ấy đi biển, bi kịch lặp lại đúng như với bố anh ấy, chồng tôi bị lật thuyền do bão, vớ được tấm ván vỡ từ mảnh thuyền và trôi dạt vào bờ cách nhà tôi 10km, hôn mê liền 3 tháng khi tôi vừa sinh đứa con đầu lòng.


Mọi gánh nặng kinh tế dồn lên vai tôi, 20 tuổi với một đứa con vừa mới sinh, một ông chồng hôn mê không biết sống hay chết, bố mẹ chồng đau yếu sống phụ thuộc. Tôi không thể vì lúc mình đang gặp khó khăn thế này mà rũ toẹt mọi thứ được, con người sống cần có tình nghĩa, nghĩ thế nên dù khổ cực thế nào tôi vẫn có gắng chắt chiu từng hào của mình để lo cho 4 con người đang phụ thuộc vào tôi.

3 tháng sau chồng tôi tỉnh lại nhưng tàn phế, chỉ nằm liệt giường do cột sống bị dập tủy, chi phí điều trị quá lớn, cơ may thành công quá ít đủ để tôi và anh ấy chấp nhận thực tại. Về nhà, nằm liệt giường và tôi phải chăm sóc anh ấy, mẹ anh ấy, bố anh ấy, con anh ấy…những người chưa giúp tôi được ngày nào nhưng lại khiến tôi phải có trách nhiệm, chỉ vì hai chữ “gia đình”.

Cuộc sống meo vat cơm áo gạo tiền đè nặng lên vai tôi, thấm thoắt cũng hơn 1 năm rồi. Hơn một năm mà tôi tưởng dài như cả thế kỉ vì quá mệt mỏi, nhiều lúc chồng tôi thấy tôi lao lực vậy thì bảo “hay là cho anh liều thuốc chuột, chứ sống thế này thì khổ thân em quá!”. Nghĩ đến, tôi lại thấy tội, dù nhiều khi tôi cảm thấy muốn tự vẫn vì gánh nặng mình đang mang, ở cái vùng quê này, nuôi cái thân mình đã khó, đây thì 4 cái tàu há mồm chờ tôi, tôi cứ ngẫm mà thấy tội cái thân mình quá!


Mẹ chồng tôi nhiều khi mắc cái bệnh lú lẫn tuổi già, lúc nhớ lúc quên nên việc chăm bố chồng cũng không xong, có lúc còn quên cho ông ăn, quên cả tắm rửa cho ông khiến người ông hôi rình. Tôi đi làm cả ngày, lôi theo đứa con hơn tuổi, thi thoảng lại phải đảo qua nhà cho chồng ăn vì chồng tôi không tự túc được, nhờ mẹ chồng thì bà lại lú lẫn, nhiều khi tôi muốn bốc hỏa, tôi gào lên mắng chửi cuộc đời” Giời ơi sao khốn nạn cái thân tôi thế này?”, những lúc như thế tôi chỉ muốn vứt hết, bỏ hết những cái nợ đời, ôm con đi thật xa và hai mẹ cong sống với nhau, không cần những con người nặng nợ này nữa.

Mẹ chồng biết tôi gặp nhiều áp lực nên lúc tỉnh táo bà van xin tôi đừng bỏ chồng tôi, hãy để cho con trai bà được sống ngày này hạnh phúc ngày đó, giờ tôi bỏ chồng thì con trai bà sẽ chết, bà và chồng bà cũng không sống nổi…

Mọi thứ cứ trói lấy tôi, ghì tôi xuống khiến tôi muốn thoát ra mà bị cái chữ “tình nghĩa” cho trói chặt lại, mệt mỏi, chán nản, bế tắc…tôi muốn chạy trốn khỏi cái bi kịch này không biết bao nhiêu lần, nhưng….

Tuesday, August 4, 2015

Bí quyết giữ chồng của một người phụ nữ hoàn toàn không yêu chồng

Tôi không yêu chồng, không một chút nào, nhưng tôi vẫn giữ chồng và làm chồng yêu tôi một cách say đắm, theo blog tam su chuyện vợ chồng.

Tôi nghe có ai đó nói rằng phụ nữ yêu chồng sẽ yêu bếp, yêu bếp là yêu chồng. Điều này có lẽ đúng, nhưng đúng với những ai thực sự yêu chồng và muốn chăm chút mái ấm gia đình thôi. Còn đối với tôi, một người phụ nữ chỉ còn đọng lại sự căm thù chồng nhưng ngày 3 bữa say sưa làm bếp, thì chẳng có chút liên quan nào nhưng tôi vẫn sử dụng bí quyết giữ chồng để giữ anh ta và làm anh ta yêu tôi.

Tôi không yêu thích vào bếp. 24 năm trước khi lấy chồng, số lần tôi nấu ăn chỉ đếm trên đầu ngón tay và số món tôi biết ngoài vài món rau luộc với thịt kho ra thì hầu như chẳng có gì. Năm 25 tuổi tôi lấy chồng, đến bây giờ cũng đã được 4 năm. 4 năm là khoảng thời gian không phải là nhiều so với một đời người, nhưng tình cảm tình yêu với chồng trong tôi đã hết sạch. Chỉ còn lại là sự thù hận, căm ghét vô tận.

Ngay sau đêm tân hôn với tôi, anh ta đã ngủ với bạn gái cũ và đưa một cô ta đi du lịch 4 ngày đền bù chuyện anh ta lấy vợ. Những ngày đó anh ta nói dối tôi là đi công tác gấp, hứa hẹn đền tuần trăng mật cho tôi vào dịp khác. Với một người đầy lòng tự trọng, tự ái như tôi thì đây quả là một đả kích nặng nề. Sau khi biết chuyện, tôi vẫn vờ như là người vợ vô cùng đảm đang và thấu hiểu, thông cảm cho chồng.
Tôi muốn chiều cho anh ta hư thân, để sau này không ai có thể chiều anh ta như vậy được nữa. (Ảnh minh họa)

Hàng ngày, tôi đều dậy sớm nấu bữa sáng cho anh ta. Rồi khi anh ta ăn uống no nê thì tôi hì hụi sắp xếp hộp cơm trưa cho anh ta. Thời gian đầu anh ta than vãn chuyện đàn ông mà mang cơm đi làm thì nhìn vừa quê vừa ngại với bạn bè. Nhưng về sau, có lẽ do căng tin công ty ít đồ ăn ngon và cũng quen khẩu vị nên anh ta không ngại ngùng gì nữa mà mang theo. Đồng nghiệp khen anh ta có người vợ đảm, giỏi bếp núc lại tận tình. Họ post lên facebook những lời trêu chọc tôi. Nhưng tôi đều không trả lời lại.

Vài tháng sau, cuối cùng anh ta cũng chia tay với người yêu cũ. Anh ấy nói với họ rằng cảm thấy có lỗi với tôi. Những việc này tôi đều biết, vì bạn thân của tôi chính là đồng nghiệp của người yêu cũ của anh ta. Trớ trêu làm sao, những việc chồng tôi làm tôi đều biết hết.

Tôi đều đặn vào bếp nấu nướng những món thật ngon, thật kỳ công cho chồng thưởng thức. Tôi làm hết việc nhà, để anh ấy trở về là thấy một căn nhà sạch sẽ, gọn gàng, ấm cúng. Trong những cuộc "giao ban", tôi đều giả vờ uốn éo, kêu gào, rên rỉ để anh ta cảm thấy mình đầy bản lĩnh. Nhưng nào ai biết, trong lòng tôi ghê tởm anh ta nhường nào. Tôi không biết, sau đêm nay, trưa mai anh ta sẽ lại lên giường với người đàn bà nào khác. Lời âu yếm mà anh ta đang nói với tôi, đã nói với những người nào… Nhưng tôi vẫn giả vờ mình thích thú, vẫn khen ngợi anh ta trên giường.

Mỗi khi có bạn của chồng tới chơi, tôi đều cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người chủ nhà. Họ thích ăn uống nhậu nhẹt, tôi sẽ cặm cụi nấu cơm, cặm cụi dọn dẹp và vẫn nở nụ cười tươi rói vui vẻ...

Mọi việc tôi làm chẳng phải vì yêu thương gì, mà tôi chỉ muốn chiều cho anh ta hư thân, để một khi tôi bỏ anh ta, sẽ chẳng ai làm vừa lòng anh ta nữa.

Chính vì vậy 4 năm qua, tôi không để bản thân mang bầu. Tôi nói dối anh ta rằng chưa muốn có con vì muốn dành thời gian riêng tư cho chồng.
Tôi muốn chiều cho anh ta hư thân, để sau này không ai có thể chiều anh ta như vậy được nữa. (Ảnh minh họa)

Tôi biết, hơn 3 năm qua, anh ta không hề quen biết thân mật với cô gái nào khác. Bởi ngày nào anh ta cũng đi về đúng giờ, cuối tuần thì đòi đưa tôi đi chơi hoặc mua sắm. Trở về nhà là không thấy anh ta lên mạng hay cầm điện thoại. Anh ta cũng quấn tôi hơn. Nhưng có ích gì nữa khi mà tình cảm tôi dành cho anh ta đã không còn. Tôi đối với anh ta vừa lạnh nhạt vừa nồng nhiệt. Có lẽ anh ta cũng biết nên từng nói với tôi: "Đôi lúc anh không hiểu em nữa. Có lúc anh cảm thấy em rất yêu anh, có lúc lại thấy em không lưu luyến gì anh cả".

Tôi nghĩ anh ta cũng hiểu tôi đấy chứ. Tôi là người đàn bà trầm lặng nhưng không phải hiền lành. Tôi không đủ dứt khoát để từ bỏ anh ta ngay sau khi biết sự việc, vì tôi không muốn bố mẹ tôi lo lắng, không muốn bản thân tôi bấp bênh vì vừa cưới xong đã ly hôn. Vì thế, tôi đã phải cố gắng nhẫn nhịn để trở thành một người vợ hoàn hảo trong mắt tất cả mọi người, đặc biệt là những người thân quen với chồng tôi.

Để bây giờ, khi tôi đột ngột bỏ đi, mọi người sẽ càng lên án anh ta vì cho rằng với một người phụ nữ sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì chồng như tôi chắc phải chịu đả kích lớn lắm mới có thể ly hôn với chồng. Và tôi cũng muốn anh ta nếm trải cái cảm giác mất mát và tuyệt vọng vì bị phản bội trong tình cảm.

Tôi đã viết đơn ly hôn và đang chờ tới kỷ niệm 4 năm ngày cưới để đưa cho anh ta như món quà mừng. Chỉ cần tưởng tượng đến vẻ mặt của anh ta khi nhận được món quà này, tôi đã cảm thấy vô cùng hào hứng và thú vị. Tôi dám chắc anh ta không bao giờ nghĩ đến chuyện tôi có thể vứt bỏ anh ta như vậy. Đến lúc đó tôi sẽ kể lại với mọi người nhé!
Đọc tin tuc 24h phap luat qua, tin an ninh xã hội, đời sống, tin trật tự xã hội.

Năm lần bảy lượt bị sếp gạ gẫm cuối cùng tôi cũng "sa lưới"

Sau hôm đó tôi ôm con trai cao chạy xa bay, trốn khỏi người đàn ông bệnh hoạn đó. Nhưng cuộc đời cứ như giỡn đùa tôi, tôi đi đến đâu gã ta cũng bám lấy, theo blog tam su chuyện vợ chồng. 

Nếu không phải vì một thân một mình nuôi con thì có lẽ tôi đã không bán rẻ bản thân mình để lấy về những đồng tiền dơ bẩn của gã sếp "dê già" ấy. Tôi hối hận thì ít mà đau đớn thì nhiều. Lúc đó tôi không còn sự lựa chọn nào khác, tôi không thể bỏ mặc con trai mình cận kề với cái chết.

Sai lầm lớn nhất của tôi là đã trót đem lòng yêu một gã "sở khanh" đến khi có bầu thì anh ta "quất ngựa truy phong". Khi đó tôi rơi vào trạng thái tinh thần khủng hoảng, sợ giao tiếp, sợ gặp bất cứ ai… tôi sống trong đau khổ, dằn vặt nhưng vẫn cố quyết giữ lại cái thai, phần vì tôi không đủ can đảm để bước vào phòng khám u tối đó, phần vì tôi muốn sinh đứa bé ra như thể nhắc nhở bản thân vì những sai lầm của mình.

Thế rồi khi đứa trẻ lớn lên tôi mới biết quyết định giữ cái thai lại của mình là đúng, bao nỗi cay đắng, nhọc nhằn đều tan biến hết mỗi khi nhìn thấy con. Một lần nữa tôi can đảm đứng lên làm lại cuộc đời mình sau 3 năm sống trong căm hận.
Gã ta nói cảm mến tôi, nếu tôi chịu làm người tình của gã thì muốn gì cũng được. (Ảnh minh họa).
Tôi cầm tấm bằng đại học đã cất xó 3 năm trên tay với hi vọng sẽ may mắn tìm được một công việc ổn định. Nhưng dòng dã suốt 2, 3 tháng trời vẫn không có nơi nào gọi phỏng vấn tôi. Mọi hi vọng của tôi dần tan vỡ, mỗi tối tôi chỉ biết ôm con vào lòng, giá như trước kia tôi nghe lời bố mẹ thì cuộc đời tôi đã không đến bước đường này.

3 năm lang bạt xa xứ, có nhà không được về, ông bà có cháu nhưng cũng chỉ thỉnh thoáng ghé qua thăm. Mặc dù phải bỏ xứ mà đi nhưng chưa bao giờ tôi trách bố mẹ mình, ở cái "ao làng" ấy người ta vẫn lạc hậu lắm, chẳng nơi nào chấp nhận một đứa con gái "không chồng mà chửa" đâu.

Nhưng tôi cũng không thể suốt đời sống bằng tiền bố mẹ, giờ con tôi cũng đã lớn tôi muốn kiếm một công việc để tự nuôi mình, nuôi con. Bố mẹ tôi cũng đâu còn sức để mà tháng nào cũng gửi tiền bạc cho đứa con gái hư hỏng này. Vậy là tôi lại tiếp tục sục sôi ý chí. Sáng hôm sau tôi mang con đi gửi trẻ, rồi phóng thật nhanh đến các công ty gửi hồ sơ. Cuối cùng ông trời cũng không phụ người. tôi được nhận và làm lễ tân cho một khách sạn. Mặc dù công việc chẳng liên quan gì đến bằng cấp cả, nhưng đó cũng là một may mắn cho tôi.

Tôi còn nhớ mãi người đàn ông đã nhận tôi vào làm việc. Khi ấy, đáng ra tôi đã phải ngậm ngùi ra về chỉ vết nhơ trong hồ sơ "đã có con, nhưng không có chồng". Đúng vào giờ phút quan trọng ấy thì người đàn ông kia xuất hiện, anh ta nói "Nhận người ta đi, chồng con không quan trọng lắm, miễn sao làm được việc. Trông khá gái, lại cao dáo phù hợp với lễ tân đó. Tiếng anh của người ta thành thạo thế còn chê gì nữa. Về đi, mai đến làm…".

Anh ta dứt lời xong liền bỏ đi, vậy là sau câu nói ấy tôi đã trở thành người phụ nữ có công việc, có thể tự mình nuôi sống bản thân. Từ nay bố mẹ tôi sẽ không còn phải vất vả vì đứa con gái này nữa. Nhưng con người chẳng thế đoán được lòng dạ người khác bao giờ, không thể "trông mặt mà bắt hình dong".

Người đàn ông tôi luôn có cảm giác mang ơn ấy chính là giám đốc khách sạn. Một người đàn ông nhã nhặn, và có lòng thương người ấy chẳng qua cũng chỉ là một gã "dê già". Sau 3 tháng làm việc tôi thường xuyên nhận được những lời mời đi ăn, đi chơi cùng gã. Sau này năm lần bảy lượt gã gã gẫm tôi, mua cho tôi những món quà đắt tiền.

Gã ta nói cảm mến tôi, nếu tôi chịu làm người tình của gã thì muốn gì cũng được, gã sẽ cho tôi tiền nuôi con, cho nhà, cho xe… gã còn nói vợ gã là người phụ nữ kém sắc, kém tài, hai người không yêu nhau, lấy nhau chỉ vì lợi ích công việc mà thôi.

Lúc đầu tôi nhất quyết không đồng ý, đã có lúc tôi muốn nghỉ việc. Nhưng nếu nghỉ việc rồi thì cuộc sống hai mẹ con tôi sẽ ra sao. Đúng vào thời khắc đấu tranh tư tưởng ấy thì con trai tôi ngã bệnh, bác sĩ nói thằng bé có dấu hiệu lạ về mắt, cần nhập viện điều trị. Lúc đó chính gã là người đã giúp tôi lo liệu tất cả, vì thế nghiễm nhiên tôi trở thành tình nhân của gã.

Việc tôi với gã có quan hệ với nhau nhanh chóng bị đồn đại ở khách sạn, người nọ truyền tai người kia… rồi ai nấy đều ghẻ lạnh, khinh thường tôi. Nhưng vì con trai mình tôi chấp nhận tất cả. Chấp nhận cả việc trở thành món đồ chơi không hơn không kém cho gã mỗi khi lên giường.

Tôi biết, việc gã nói về vợ mình hoàn toàn là bịa đặt. Vợ gã là người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi, có học vấn, và thấu hiểu đọa lý. Chỉ vì mỗi lần quan hệ vợ chồng gã như mất hết nhân tính, trở thành con thú dữ nên cô ấy sợ và quyết sống ly thân.

Việc tôi với gã có quan hệ bất chính với nhau cô ấy sớm đã biết, nhưng cô ấy không làm ầm ĩ lên, cũng không tìm đến tôi đánh ghen như những người phụ nữ khác. Ngày mà cô ấy hẹn tôi nói chuyện là ngày mà tôi đau đớn nhận ra cuộc đời tôi như một bát nước đổ đi. Cô ây nói, "Việc chồng tôi quen ai, qua lại với ai tôi không cấm cản. Tôi biết cô có một đứa con nhỏ, lại một thân một mình nuôi con chẳng dễ dàng gì. Tôi đoán chắc vì hoàn cảnh nên cô mới chấp nhận làm người tình của chồng tôi.

Nếu cô thích cô cứ ở bên anh ta, nhưng nếu chỉ vì tiền thì tôi khuyên cô nên tránh xa anh ta ra, anh ta là người đàn ông hai mặt. Bình thường thì rất lịch lãm, nhưng mỗi lần trên giường hệt như thú dữ. Thời gian qua chắc cô cũng đã biết. Cô nên vì bản thân mình mà tránh anh ta càng xa càng tốt, đừng gắng gượng… nếu không những vết bầm tím ấy sẽ chẳng bao giờ hết được đâu. Vui vẻ không sao, nếu tức giận lên anh ta có thể làm hại cho cô đó…".

Những lời cô ấy nói tôi đều đã trải qua, nhưng tôi không biết mình nên làm gì, tôi cần tiền, cần một công việc… Rồi chính tôi lại là người chủ động tìm đến cô ấy một lần nữa để cầu xin sự giúp đỡ. Cô ấy hứa sẽ tìm cho tôi một công việc, trước khi đi cô ấy còn đưa cho tôi một phong bì tiền nói là giúp con tôi chữa bệnh. Chưa bao giờ tôi gặp một người phụ nữ cao thượng đến thế.

Sau hôm đó tôi ôm con trai cao chạy xa bay, trốn khỏi người đàn ông bệnh hoạn đó. Nhưng cuộc đời cứ như giỡn đùa tôi, tôi đi đến đâu gã ta cũng bám lấy. Gã nói sẽ không để cho hai mẹ con tôi yên, nếu không quay trở về với gã, gã sẽ khiến tôi mãi mãi không thể gặp được con. Tôi không biết mình nên làm gì lúc này. Tôi đau đớn, sợ hãi và mất phương hướng.

Đọc tin tuc 24h phap luat qua, tin an ninh xã hội, đời sống, tin trật tự xã hội.

“Vợ ơi, bao giờ chúng mình mới được... tân hôn?”

“Vợ ơi, bao giờ chúng mình mới được tân hôn?” anh lén nắm chặt tay tôi dưới tấm chăn mỏng, còn tôi nhìn anh đầy mệt mỏi, chán nản, theo chuyện kể blog tam su chuyện vợ chồng.

Chúng tôi yêu nhau 5 năm rồi mới quyết định đi đến hôn nhân. Thực sự lý do khiến cuộc hôn nhân chùng chình mãi chính là mẹ anh. Bà là người cực kỳ cổ hủ và kỹ tính. Ngày đầu đưa tôi về ra mắt gia đình, trước khi đi anh dặn dò tôi trăm chuyện, nào là vào nhà dép phải xếp ngay ngắn thẳng hàng, lúc ăn cơm phải xới cơm cho bố trước, mẹ sau, rồi mới đến anh và tôi. Đã thế anh còn nhắc khéo tôi không được nhìn anh quá nhiều, cũng không được ngồi quá gần anh.

Bố mẹ anh nói gì, khuyên gì phải cúi đầu và tỏ thái độ đồng tình. Ăn mặc cũng thế, tôi có ý định mặc quần bò áo sơ mi đến thì anh bảo “mẹ anh không thích cô gái nào quá giản dị, xuề xòa trong ăn mặc”, tôi chuyển sang váy thì anh lại nhắc “mẹ anh không ưa cô nào hay mặc váy”, khiến tôi và cả anh vất vả nguyên một tuần đi lựa chọn quần áo sao cho phù hợp với ý của bà.

Nên là nhiều khi tôi nản đến mức muốn buông tay anh. Anh là chàng trai tốt, cao ráo, ưa nhìn, công việc ổn định, lại yêu thương nhau từng ấy năm trời nên tôi không đành. Về phần anh, lấy kinh nghiệm từ anh trai của mình nên đã biết cách tránh được những rủi ro khi đưa người yêu về ra mắt. Anh bảo đưa tôi về nhà còn hồi hộp, lo sợ và áp lực hơn cả ngày xưa đi thi đại học.
Lấy vợ là chuyện cả đời, mà may thay mẹ anh cũng vừa ý vừa lòng về tôi, và cũng chẳng so sánh tôi với bất kỳ ai như ngày xưa so sánh chị dâu. (Ảnh minh họa)

Lấy vợ là chuyện cả đời, mà may thay mẹ anh cũng vừa ý vừa lòng về tôi, và cũng chẳng so sánh tôi với bất kỳ ai như ngày xưa so sánh chị dâu, vì tôi là cô gái đầu tiên anh dẫn về và quyết ý cưới đến cùng. Ngày vui diễn ra trong sự chúc tụng của bạn bè, người thân hai bên.

Có điều chồng tôi ham vui, cứ chén anh chén chú mãi với bạn bè chiến hữu và đồng nghiệp. Đêm tân hôn, anh say khướt đến mềm người, nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường cưới được trang trí cẩn thận. Tôi nằm cạnh thao thức, tiếc nuối cho đêm trọng đại nhất của đời người con gái lại trôi đi trong tiếng ngáy của chồng, trong mùi men rượu ngột ngạt.

Sáng hôm sau dường như anh có vẻ hối lỗi, mặt nhìn tôi cầu khẩn xin tha thứ. Tôi chỉ kịp cấu yêu anh một cái mà mẹ chồng đã đứng ngay bên lườm cả hai đến cháy mặt. Bà cực kỳ ghét những việc “tình tứ” cho dù là nhỏ nhặt, vụn vặt nhất. Nhiều khi anh bảo “không hiểu sao bố có thể chịu đựng được mẹ đến tận bây giờ” khiến tôi cũng phải thầm lo. Sống mà cứ giữ ý tứ quá mức cần thiết thật áp lực. Có lẽ vì thế mà vợ chồng bác cả ngay khi có điều kiện đã xin ra ở riêng.

Ngày thứ hai sau ngày cưới là ngày kinh khủng và đáng nhớ nhất của đời tôi. Hậu cưới, nhà cửa bừa bãi và lộn xộn. Chồng tôi với bố mệt bở hơi tai với việc xắp xếp lại nội thất, đồ đạc. Phòng của chúng tôi hôm trước lung linh là thế mà hôm nay nhìn lại thật chẳng khác nào bãi chiến trường. Bóng bay giăng mắc từ trên tường xuống dưới đất, hoa hồng thì cánh tàn cánh héo.

Tôi vất vả lắm mới gỡ được hết số hoa hồng kết hình trái tim trên tường xuống, thì mẹ chồng bước vào, giọng kìm nén “con làm thì phải cẩn thận. Nhìn tường toàn vết dán như thế này có coi được không?”. Tôi ấm ức lắm, vì đã cẩn thận gỡ gần hết số băng dính hai mặt ra khỏi tường mà không làm tróc miếng sơn nào, nhưng vì người dán còn dùng đến hai loại băng dính thì làm sao tôi gỡ cho sạch sẽ trơn tru được.

Tôi vào bếp ngổn ngang những bát đũa, nồi niêu, tự mình không hiểu nổi sau bữa tiệc tối qua trở về nhà, bên nhà chồng còn ăn uống cái gì mà đến mức lộn xộn như vậy. Cơm rơi vương vãi khắp nơi, tường bếp toàn những dầu mỡ, thùng rác đầy ứ ự chưa đổ... Cả ngày hôm đó, hết dọn phòng dọn bếp, rồi lại lo cơm nước, lau dọn đồ đạc mọi thứ, mua thêm cái này, chở thêm cái kia khiến cả hai vợ chồng mệt đến nỗi không nói được với nhau câu nào. Đêm thứ hai trôi qua trong tình cảnh “thân ai người ấy ngủ”.

Nghe chừng chồng còn sốt ruột hơn cả tôi. Và đêm hôm sau thì chúng tôi lại được ngủ cùng nhau trên chuyến bay đến Pháp. Gia đình chồng tôi giàu có, và nhân cơ hội con út lập gia đình này, bố mẹ chồng đã lên kế hoạch “tuần trăng mật đôi”. Nghĩa là tôi và chồng không được đi riêng mà sẽ đi cùng bố mẹ chồng. Mẹ tôi thì háo hức, còn vợ chồng tôi vừa lo, vừa chán nản. Ở nhà không được, đi cũng chẳng xong.
“Vợ ơi, bao giờ chúng mình mới được tân hôn?” anh lén nắm chặt tay tôi dưới tấm chăn mỏng, còn tôi nhìn anh đầy mệt mỏi, chán nản. (Ảnh minh họa)

Đây là lần đầu tiên tôi được đi du lịch nước ngoài, lại còn được đi với người mình yêu thương nhất, vậy mà chuyến đi “trong mơ” ấy lại trở nên thảm hại. Cứ mỗi lần định khoác tay nhau hay cầm tay nhau đi dạo trên đường phố, định chụp chung tấm ảnh kỉ niệm dưới chân tháp thì cả hai đều phải đưa mắt nhìn xem mẹ đang đứng ở đâu. Bố chồng tôi cũng thê thảm không kém khi đi theo bà chỉ có xách đồ và làm thợ ảnh.

Dưới chân tháp, các cặp đôi hôn nhau, âu yếm nhau khiến tôi với chồng… phát thèm mà không làm gì được. Loay hoay tìm mọi cách vợ chồng tôi cũng không thoát được cái nhìn soi mói, quản lý của mẹ chồng. Anh cũng nóng lòng đến mức sinh cáu gắt, lôi tôi về khách sạn. Nhưng chuyện nào có được như ý muốn khi mẹ chồng tôi cao tay đến mức thuê được cả cái phòng có tận…hai giường giữa thành phố tráng lệ này.

Chuyện lạ khó tin, không hiểu bà đã thương lượng thế nào với quản lý để người ta kê thêm một chiếc giường ngay cạnh giường của chúng tôi. Căn phòng rộng thênh thang bỗng trở nên ngột ngạt. Tôi và anh, muốn tắm cùng nhau cũng không thể, muốn được “yêu nhau” ở trong phòng cũng không được chứ đừng nói là ngoài ban công, nơi nhìn ra cánh đồng hoa lãng mạn. Bao dự tính trong đầu khi ngồi trên máy bay bay biến sạch.

Tối ngủ, anh nắm tay tôi dưới lớp chăn mềm, khẽ chạm vào người tôi e dè. Chúng tôi nhìn nhau, trao đổi với nhau qua ánh mắt chứ không dám làm gì vì bố mẹ chồng ngủ ngay bên cạnh. Điện thoại cũng chẳng dám lôi ra dùng, nói không dám nói. Anh đợi chờ đêm “tân hôn” đã lâu lắm rồi, trước yêu nhau thì giữ gìn cho nhau, phần vì anh sợ không lấy được tôi, phần vì tôi cũng biết giữ mình. Giờ lấy nhau rồi mà không được thoải mái với nhau, khổ sở chịu nhịn. Tôi e sợ rằng đến một lúc nào đó, sức chịu đựng của cả hai đi quá giới hạn thì không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Lấy nhau được hơn 10 ngày mà không được “yêu”, nghe chừng chồng tôi có vẻ nản chán. Trong chuyến bay trở về Việt Nam, anh khẽ hỏi “vợ ơi, bao giờ chúng mình mới được tân hôn?”. Anh lén nắm chặt tay tôi dưới tấm chăn mỏng, còn tôi nhìn anh đầy mệt mỏi, chán chường. Cả hai dường như không còn chút hào hứng và hi vọng như những ngày đầu mới về ở với nhau. Về nhà rồi, không biết sẽ còn những chuyện tồi tệ như thế nào tiếp diễn để ngăn cản chúng tôi “sinh hoạt vợ chồng”!

 Đọc tin moi nhất trong ngày về thời sự, văn hóa, xã hội, an ninh pháp luật.

Tuesday, July 28, 2015

Im lặng như thế nào là đủ

Theo các chuyên gia tại blog tam su thì im lặng là một phép thử, là để nhớ để thương để giận hờn và để tim ta một ngày tỉnh giấc bất chợt cần và tìm về nhau, nhưng im lặng nơi anh đi quá xa rồi, em cũng chẳng còn đủ kiên nhẫn để chờ, không đủ cao thượng và bao dung cho cho lỗi lầm của anh, em tổn thương đủ rồi và em cũng xin phép im lặng để được đặt một dấu chấm hết


Im lặng nhiều rồi, đến hồi kết được chưa anh

Anh im lặng bao lâu rồi liệu anh có nhớ? Đáng ra người giận là em người im lặng chính là em vậy mà thay anh thay em im lặng, có thể vì anh rất thương em có phải không?

Anh thương em nhiều đến mức người mà anh yêu nhất dần dà biến thành người dưng chỉ với một câu nói anh bận.

À đúng rồi anh rất bận, anh còn công việc, còn học hành, còn bao gia dinh bạn bè người thân và vân vân, anh không còn đủ thời gian dành cho một người dưng như em không hơn không kém, em buồn anh cũng chẳng biết, em bệnh anh cũng chẳng còn quan tâm, em giận thì anh lại chọn biện pháp im lặng rồi biến mất....Vậy thử hỏi trong anh em còn là gì nữa đây.



Anh bận, phải rồi anh bận dỗ dành cô ấy, một cô gái giỏi giang hơn em xinh đẹp hơn em và tất cả đều hơn em. Anh bận dẫn cô ấy vui vẻ dạo phố mua sắm, anh bận đèo cô ấy lân la phố phường với những cuộc chơi thâu đêm, anh ban phát sự im lặng cho em rồi biến em thành một con ngốc chỉ biết chờ và ngụy biện với chính mình rằng " anh ấy thật sự rất bận mà, đừng khóc ".

Anh bận, thôi thì anh có thể dẹp bỏ từ bận sang một bên được rồi, hay là em thay anh nói nhé." Anh không bận cũng chẳng còn cần em ", đúng ý anh chưa, anh im lặng đủ chưa, đủ rồi vậy thì im lặng chia tay anh nhé!



Im lặng là một phép thử, là để nhớ để thương để giận hờn và để tim ta một ngày tỉnh giấc bất chợt cần và tìm về nhau, nhưng im lặng nơi anh đi quá xa rồi, em cũng chẳng còn đủ kiên nhẫn để chờ, không đủ cao thượng và bao dung cho cho lỗi lầm của anh, em tổn thương đủ rồi và em cũng xin phép im lặng để được đặt một dấu chấm hết

Đừng thử sức kiên nhẫn của một người con gái, họ có thể yêu hết mực và thương vô vàng nhưng một khi đã tổn thương cùng cực, từ người dưng mà bạn từng dùng với cô ấy sẽ có ngày được cô ấy ứng dụng lên người bạn như bạn đã từng.

Yêu thương cho lắm rồi cũng xa nhau.

 Đọc tin moi nhất trong ngày về thời sự, văn hóa, xã hội, an ninh pháp luật.

Đàn bà không chồng

Thùy Dương đã không thể cầm lòng được. Cô nổi đóa lên và lao vào ngay tức khắc. Cô tự thấy mình có đủ mọi thứ quyền để được làm ầm ĩ lên: Quyền là vợ hợp pháp, quyền là người đàn bà bị anh lừa dối… Mà quan trọng hơn cả là Thùy Dương thấy mình không thể làm ngơ, không thể biến mình thành con ngốc cho chồng ngang nhiên đi ngoại tình, theo blog tam su.

Cô hầm hổ bước và cầm hai ly nước trên bàn tạt vào mặt hai kẻ mà với cô là “gian phu, dâm phụ”. Tất nhiên, đó là chồng cô và người đàn bà ngồi đối diện. Cô thấy cơn tức giận của mình được xoa dịu phần nào khi nhìn thấy gương mặt chồng biến sắc. Cô hả hê vì dường như chồng mất mặt nhiều lắm với người tình. Thùy Dương đoán, trong câu chuyện của họ, cô sẽ là một mụ vợ vừa xấu, vừa ghê gớm, vừa đoảng, không hiểu chồng…

Anh đứng dậy cầm lấy tay Thùy Dương:

- “Em đừng nóng, anh có lỗi khi nói dối em nhưng em hiểu lầm rồi. Về nhà vợ chồng mình nói chuyện”.

- “Hiểu lầm? Thế anh muốn tôi phải bắt sống hai người ở trong một căn phòng nào đó thì mới hết chối cãi? Anh muốn bao biện thì cũng tìm lí do nào hợp lí hơn đi?”



Anh càng dửng dưng thì cô càng phát rồ lên điên dại: “Tôi cần quái gì cái ngữ chồng như anh”.(Ảnh minh họa)

Anh im lặng trước lời Thùy Dương nói. Cô vung cánh tay thật mạnh định tát vào người đàn bà ngồi đối diện nhưng anh nhanh tay ngăn lại.

- “Sao? Giờ anh còn bênh cô ta nữa hả? Nếu anh cần cô ta đến vậy thì tôi giải thoát cho anh. Ngữ chồng như anh, bất tài, vô dụng lại còn ngoại tình tôi cũng chẳng thiết”.

Thùy Dương rời ngay đi mà không cần lắng nghe thêm một lời giải thích nào nữa từ chồng. Anh lặng lẽ cúi đầu xin lỗi người đối diện rồi theo cô ra về, đối với cô trước giờ anh luôn là một the gioi ấm áp.

Tối hôm đó, Thùy Dương ném toàn bộ quần áo của anh ra ngoài sân. Căn nhà của vợ chồng cô ngập những món đồ kỉ niệm đổ vỡ. Anh đứng lặng giữa nhà nhìn mọi thứ ngổn ngang.

- “Em bình tĩnh được không? Mọi chuyện có nguyên do của nó”

- “Nguyên do gì? Anh định nói cô ta đẹp hơn tôi, cô ta tốt hơn tôi chứ gì? Tôi chẳng cần biết nguyên do là gì, chỉ cần biết anh đã phản bội tôi. Anh nghĩ xem, ở cái nhà này, ai là người kiếm ra tiền nhiều hơn ở cái nhà này? Anh đã không biết thân phận lại còn…”

Thùy Dương đáp vào mặt chồng tờ đơn ly hôn và sự khinh bỉ:

- “Ký đi… tôi không cần một người chồng như anh”

Thùy Dương cảm thấy lòng hả hê lắm. Cô đinh ninh anh sẽ cuống lên mà xin lỗi mình… Nhưng chồng cô nhìn tờ đơn, đọc cái lí do trên đó mà cô viết. Anh tiến về phía bàn làm việc, cầm cái bút và đặt lên đó chữ kí.

Thùy Dương sững sờ trước sự dứt khoát của anh. Trong khoảnh khắc, cô thấy hơi hối hận nhưng sự tức tối nhiều hơn. Anh càng dửng dưng thì cô càng phát rồ lên điên dại: “Tôi cần quái gì cái ngữ chồng như anh”.
Anh càng dửng dưng thì cô càng phát rồ lên điên dại: “Tôi cần quái gì cái ngữ chồng như anh”.


Hôm ấy, vào một buổi chiều, Thùy Dương không tin nổi vào mắt mình khi nhìn thấy chồng ngồi trong quán cà phê với một cô nào đó. Điều đáng để nổi điên hơn cả là chỉ trước đấy vài phút, anh còn nhắn tin cho cô nói rằng: “Anh bận việc công ty, xin phép em, anh về muộn chút”.

Ngoại tình, đích thị chỉ có gã đàn ông ngoại tình mới làm trò như vậy!

Hơn 4 tháng sau Thùy Dương và chồng chính thức ly hôn. Cô phục sức cho cuộc sống của mình những thú vui khác. Cô mặc đẹp, đi nhà hàng, khiêu vũ… Cô tự tin nói rằng cô thấy đàn bà không chồng cũng chẳng sao. Cuộc sống của cô ổn, rất ổn!

Nhưng đó là cuộc sống phía bên ngoài cánh cửa ngôi nhà thân thuộc. Mỗi khi trở về nhà, cô sợ cái ánh đèn tối thui bao trùm lấy. Không còn có anh hào hứng ra mở cổng đón vợ về. Đêm đến, cô thèm cái cảm giác dụi đầu vào lòng anh, nũng nịu, làm biếng. Mọi ngóc ngách trong ngôi nhà đều lạnh lẽo và vắng lặng.



Cô nhớ chồng nhưng không thể bỏ đi cái sĩ diện vì mình là một kẻ thất bại. (Ảnh minh họa)

Thùy Dương càng cố tỏ ra mình hạnh phúc sau ly hôn thì lòng càng trống trải. Cô nhớ chồng nhưng không thể bỏ đi cái sĩ diện vì mình là một kẻ thất bại.

Một ngày cuối tháng 9, trời dần sang thu, se lạnh. Thùy Dương nhận được lá thư từ một người lạ mặt. Cô đọc lá thư và đôi bàn tay run lên:

- “Chào Thùy Dương!"

Tôi là Ngọc Ly! Là người phụ nữ đã ngồi với chồng chị buổi chiều hôm ấy. Nếu tôi biết mọi việc trở nên nghiêm trọng đến vậy thì tôi sẽ viết lá thư này sớm hơn. Nhưng, suốt buổi nói chuyện hôm đó, anh ấy luôn ngợi ca về chị. Bởi thế tôi cứ ngỡ, anh chị sẽ làm lành sớm thôi. Tôi không nghĩ chị lại ly hôn anh ấy chỉ vì một buổi gặp gỡ sau 10 năm xa cách của chúng tôi.

Tôi và anh ấy từng yêu nhau. Nhưng giờ chúng tôi hạnh phúc với tổ ấm mới của mình. Khi tôi hẹn anh đi gặp gỡ, nói chuyện, anh đã nói rằng không muốn nói rõ với chị bởi vì chị rất yêu anh ấy và hay nghĩ ngợi. Anh cho rằng chỉ một buổi chiều trò chuyện, chừng hơn tiếng đồng hồ sẽ ổn thôi. Bởi anh không muốn làm chị phải tủi hờn khi đi gặp người cũ. Anh ấy cố giữ cho cảm giác của chị, có thể cách làm chưa thực sự lí tưởng nhưng động cơ thì tốt.

Hôm ấy, cả buổi nói chuyện, anh ấy không ngừng nói về chị. Tôi thấy niềm hạnh phúc trong ánh mắt anh. Vì thế, chị đừng buông tay một người chồng như vậy.

Có thể lá thư này đến muộn nhưng tôi mong không bao giờ là muộn với vợ chồng chị!”

Thùy Dương run run. Cô bấm máy gọi điện cho chồng. Mà không đúng, là chồng cũ. Nhưng, số điện thoại của anh chỉ là hồi chuông vô định. Cô lao ra khỏi nhà để tìm anh. Thùy Dương hi vọng, không phải là quá muộn!
Đọc tin moi nhất trong ngày về thời sự, văn hóa, xã hội, an ninh pháp luật.

Con chồng

Vợ mất được vài năm, thì ông nhà tôi lấy tôi, lương hưu của tôi và lương mất sức của ông ấy tằn tiện cũng đủ ăn. Hai thân già tính nương tựa vào nhau, phải cái con chồng chẳng biết điều khiến tôi thấy nản, chuyện kể tại blog tam su vợ chồng già.




Các con chồng bảo ở riêng cho ông bà tự do, nhưng tôi không thoải mái nổi khi các cháu hết đứa lớn đến đứa bé thường trực ở đây cho đến chín giờ tối. Chỉ đến khi bố mẹ các cháu đến đón về là tôi thả bịch người lên giường, mệt, chẳng còn biết trời trăng gì nữa.

Các con của chồng tôi, đứa vợ làm công nhân may, về nó còn phải tắm giặt thơm tho, ăn uống no say rồi nghỉ ngơi thư giãn đầu óc, xong xuôi mới sang đón con, giải phóng cho tôi. Chồng nó lúc nào cũng kêu lắm việc phải giải quyết, nhưng tôi biết đến khi xưởng hết việc, sắp phá sản, thậm chí là bắt nghỉ hết phép thì nó cũng vẫn chẳng ở nhà lúc nào cả, để đỡ phải trông con. Con mình nhưng lúc nào cũng muốn tống cho người khác. Hôm cả nhà về quê vợ chồng hai đứa đi một xe, để hai ông bà già khệ nệ kèm hai đứa cháu hớt hải phóng theo sau.

Hàng ngày vợ chồng tôi người bế cháu nhỏ người đón cháu lớn. Các con chồng rảnh chân còn hẹn hò kỷ niệm ngày yêu đương, ngày cưới. Sao mà chúng ích kỷ quá vậy.

Các con của chồng cứ dẻo mồm bảo đưa con sang ông bà cho vui, nhưng tôi chẳng thấy vui gì cả. Mười ngày nó gửi độ năm, sáu ngày thôi còn đỡ chán, đằng này nó gửi đủ chín hôm luôn, được một ngày nghỉ mà tôi thấy sao quý thế.

Tôi lựa lời nói mà tam su các con chồng vẫn không chịu hiểu. Tôi thác bận thì chúng quay ngay sang nhờ ông, rồi vẫn đến lượt tôi làm. Tôi chăm là chính chứ ông ấy làm được gì. Có động đến thì mang tiếng nhỏ nhen, nhưng tôi rất cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Chồng tôi thì bảo sau già ốm chúng nó sẽ chăm, quả tình tôi không trông ngóng gì ngày ấy, bởi có mấy đồng mua thuốc hộ tôi các con chồng còn chặt chẽ đòi đến nơi đến chốn.

Chồng tôi nói "các con vui vẻ đồng ý cho tôi lấy bà là đã biết điều rồi, còn muốn gì nữa”. Tôi như đầy tớ không công, và con chồng thì coi đó là bổn phận, là việc tôi phải làm. Chúng không bận tâm quãng thời gian dài chúng tôi vất vả trông cháu, mà chỉ nhớ hôm nào tôi kêu bận, kêu mệt không đón con hộ được.

Đủ trai đủ gái rồi vậy mà giờ con dâu út của chồng tôi lại chửa. Nó muốn đẻ cho vui cửa vui nhà, lại vừa gióng trước chuyến này nhờ "bà nội".

Nguồn: tin tuc 24h phap luat trật tự xã hội

Nhà có 2 đàn bà

Sau một thời gian trường kỳ kiêng kỵ hết sức nghiêm túc, ngày vợ khai hoa nở nhụy cũng đang gần kề. Hạt giống đỏ của dòng họ, đứa con đầu đời của trai trưởng (tức là tôi) sắp đến với trái đất này.

Khỏi phải nói, kính thưa họ nhà ngoại, kính thưa họ nhà nội đều hết sức quan tâm đến sự kiện mang tầm liên thông gia này. Từ đầu cầu nhà nội, các cụ đã tổ chức một cuộc hội ý ngắn và đưa ra quyết định, điều mẹ tôi tức là mẹ chồng của vợ tôi cấp tốc ra thường trú tại gia đình vợ chồng trai trưởng đặng toan lo cho nàng dâu vẹn toàn đến ngày sinh đẻ, theo blog tam su mẹ chồng nàng dâu.

Chuyện. Con trai đầu của thằng trai đầu lại sắp nối ngôi trưởng tộc dòng họ đùa thế nào được. Bất chấp sự phản đối của tôi, từ đầu cầu nhà nội bố tôi vẫn quả quyết: “Cả nhà thống nhất rồi, mẹ mày phải ra”. Tôi băn khoăn nói trong điện thoại: Thế bố không sợ nữa à ?. “Không, vì cháu tao bảo với mẹ mày là bất chấp mọi nỗi sợ, phải hi sinh hết, phải nhấn nhịn hết”, tiếng cụ thân sinh dõng dạc.



Số là trước kia khi biết tôi sắp sửa lấy gái Thủ đô làm vợ, bố tôi trăn trở lắm, điều trăn trở lớn nhất của cụ đó là: “Mình là bao gia dinh nông thôn, nghèo khó lam lũ, hiểu biết có hạn, sau này vợ chồng con sinh con sinh cái, nhà nội không ra chăm cháu cũng không xong, mà ra rồi thì mẹ chồng quê mùa, con dâu thành phố lại như đũa va mâm.. e rằng căng thẳng con à”.

Đầu lưỡi là nói vậy, nhưng khi tôi đưa nàng dâu tương lai về ra mắt, thấy nàng nhanh nhảu xinh tươi, lại không có vẻ gì quan trọng sự khác biệt ấy, cụ cũng nhiều phần an tâm. Tuy nhiên, cái băn khoăn ấy vẫn cứ thường trực trong người.

Đúng hẹn, mẹ tôi có mặt tại Hà Nội bắt đầu “nhiệm kỳ” lần thứ nhất chăm nàng dâu thời kỳ đêm trước của sinh đẻ. Giai đoạn đầu diễn ra vô cùng thuận lợi, tôi suýt đã tin rằng hóa ra mẹ chồng nàng dâu khi ở gần nhau không kinh khủng như mấy thằng bạn kể, thế nhưng giai đoạn sau thì bắt đầu phức tạp.

Nàng dâu ghê gớm thì ngày càng ghê gớm, mẹ chồng thì vốn hiền lành nhu mì, trải qua một thời gian quen thân với một số mẹ chồng ở cùng khu tập thể do tích cực buôn với nhau cũng không phải là người dễ qua mặt.

Gần đến ngày sinh, mẹ tôi bắt nàng dâu phải tích cực đi lại cho dễ sinh. Đáp lại, nàng dâu bĩu môi đáp: Bây giờ công nghệ tiên tiến lắm mẹ ơi, khó sinh ta mổ đẻ, lo gì?.

Mẹ tôi ngay lập tức chuyển lý do: Nghe bảo đi lại nhiều con cái còn thông minh sau này hoạt bát con ạ. Thế rồi cứ nắm lấy tay con dâu mà đẩy đi. Bên cạnh đó, mẹ tôi còn bê vác đâu đó các loại đồ ăn thức uống mà theo truyền thuyến dân gian là làm cho con khỏe, đẻ con thông minh. “Kinh khủng nhất là món trứng ngỗng anh ạ. Mẹ cứ bảo món đó ăn vào thì trẻ con 10 đứa 9 đứa thông minh, đứa còn lại ít thông minh hơn một tí thôi. Mà trứng đó vừa to, ăn vừa ngán”, vợ tôi phân trần.

Chiến tranh liên miên xảy ra. Đi làm về, cảnh tượng thường thấy đó là nàng dâu bậm môi ngồi một bên, mẹ vợ quay mặt nhìn một hướng. Cả hai dường chỉ muốn vớ lấy cái thằng tôi để mà kể xấu đối tác. Thế là tôi bất đắc dĩ trở thành nơi xả bực tức của hai người đàn bà.

Đỉnh điểm của sự leo thang căng thẳng đó là ngày thứ bảy, khi mẹ tôi vẫn vô tình như một số mẹ chồng khác vừa nhặt rau vừa nhắc đến câu nói kinh điển: Rau này ở quê không đổ đi thì cũng chỉ băm cho lợn ăn thôi.

Cũng đúng tâm lý phổ biến, vợ tôi cong cớn như cảm thấy mình bị so sánh như lợn. Tuy nhiên, nàng không hề chịu thua mà âm ỉ ủ mưu. Đợi đến bữa cơm, nàng chỉ ăn uống qua loa rồi hễ thấy mẹ chồng hay tôi có biểu hiện sắp xới thêm cơm là nàng đong đưa dành xới, rồi lại cắm đũa ngồi yên.

Đến lúc không chịu được nữa, mẹ tôi mới mở lời: “Con ăn đi chứ, đừng lo cho mẹ”. Nhìn thấy thời cơ xuất hiện, người đàn bà số hai tức vợ tôi lấy đà buông ra một câu: “Mẹ không phải lo đâu ạ, ngày xưa chưa lấy chồng con còn chăm cả một đàn cún mấy con có sao đâu ạ”.

Sau câu nói đó, người đàn bà số một tức mẹ tôi đã quyết định trở về quê bất chấp sự can ngăn của thằng con trai và động thái giả vờ can ngăn của cô con dâu. Kết thúc trước thời hạn nhiệm kỳ chăm con chăm cháu.
Nguồn: tin nhanh phap luat 24h qua

Bi kịch cay đắng của cô gái chưa tròn 20

Câu chuyện tôi chia sẻ tại blog tam su chính là hoàn cảnh tội nghiệp mà tôi đã gặp phải, tôi mất đứa con thứ hai và lãnh thêm 3 chiếc xương sườn bị gãy. Tôi không khóc nổi. Tôi không thấy giận dữ.


Và tôi còn đến 23 ngày nữa mới tròn 20 tuổi.


Lần đầu tiên tôi quen Tuấn* là ở một bar khá nổi ở Sài Gòn. Khi đó tôi mới 17 tuổi và thường tung tăng vui chơi với những đứa bạn sành điệu của mình. Tuấn là một chàng trai khá ổn, là bạn của bạn thân tôi. Anh ấy đẹp trai, chịu chi và nói chuyện rất có duyên. Một vài lần, chúng tôi đi nhảy chung với nhau. Đi càng đông càng vui mà. Tôi phát hiện ra Tuấn để ý mình vì anh ấy chỉ toàn nhảy với tôi. Tuấn còn chủ động xin số phone của tôi. Sau những màn nhảy múa ở bar thì Tuấn luôn đòi chở tôi đi ăn khuya và hộ tống tôi về nhà. Trong mắt tôi, Tuấn là một chàng hoàng tử đúng nghĩa.


Tuổi trẻ tội nghiệp...

Tôi có thai. Hậu quả của vài lần bay đêm với nhau. Tuấn vẫn tỏ ra là một chàng trai hoàn hảo. Anh ấy nói sẽ xin cưới tôi. Nỗi sợ hãi tưởng chết đi được của tôi nhanh chóng được xoa dịu. Tôi không còn sợ bố mẹ chửi mắng hay đe dọa tống ra đường. Tôi cũng chẳng phải lo lắng chuyện bầu bì hay có con. Tôi đã có Tuấn. Chàng hoàng tử của tôi sẵn sàng cùng tôi đi tiếp chặng đường mới. Tôi hoàn toàn hài lòng!

Chúng tôi cưới nhau chẳng dễ dàng gì. Bố mẹ tôi giận tím mặt vì cô con gái chưa tròn 18 tuổi của họ có thai và nằng nặc đòi lấy chồng. Họ ghét Tuấn ra mặt vì cho rằng anh ấy đã hủy hoại cuộc đời tôi – đứa con gái vừa ngu ngốc vừa là “đồ bỏ đi” trong mắt họ. Bố mẹ Tuấn cũng chẳng thích thú gì tôi. Họ không thể hiện ra mặt nhưng tôi biết hết. Chẳng bao giờ bố của Tuấn chịu ngồi ăn cùng bàn với tôi. Mẹ anh ấy thì còn đáng sợ hơn. Những câu nói xúc xiểng của bà ấy làm tôi chỉ muốn độn thổ. Nhưng chúng tôi rất lì, ngoan cố đòi phải cưới cho bằng được. Trời không chịu đất thì đất phải nhường trời. Đám cưới của Tuấn và tôi được cử hành khá hoành tráng.

Đêm tân hôn, chúng tôi đi nhảy với đám bạn sành điệu của mình đến hơn 4 giờ sáng. “Giờ thì mình có bao gia dinh, độc lập rồi nên muốn làm gì cũng được” – tôi và Tuấn đã nghĩ như thế đấy. Cho đến lúc đó thì Tuấn vẫn còn là chàng hoàng tử trên cả tuyệt vời của tôi và tôi vẫn đang ngất ngây trong hạnh phúc.

2 tháng sau ngày cưới, cái bụng của tôi đã tròn ủm và tôi không còn là cô bạn nhảy hot hàng của Tuấn như lúc trước. Tôi khác xưa nhiều hơn. Có lẽ vì có thai mà cũng có thể vì tôi không đủ sức khỏe để theo Tuấn “bay” đêm như thời kì vang bóng trước đây. Tôi an phận hơn, ngoan ngoãn hơn.

Không đi học vì học lực không đủ mà cũng vì chuyện bầu bì nên tôi chỉ biết ở nhà. Hai bên nội ngoại đã bớt khắt khe. Nhưng đúng vào thời điểm tôi tưởng rằng mọi chuyện đã êm xuôi thì tất cả lại chỉ mới bắt đầu. Tuấn, dù không có tôi, vẫn tiếp tục thói quen nhảy nhót hằng đêm. Anh ấy cũng chẳng ngó ngàng gì đến tôi lẫn đứa con trong bụng tôi.

Có thai với ai, tôi cũng không biết nữa

Tôi thú nhận, những ngày mới yêu anh, tôi chưa chân thành. Tôi chọn anh cũng chỉ vì người đàn ông tôi yêu đã xa tôi và có người con gái mới. Tuần thứ nhất sau ngày cưới – Tuấn đi cà phê đến 10 giờ. Tuần thứ hai, anh ấy viện cớ sinh nhật bạn, 12 giờ về đến nhà trong bộ dạng nồng nặc mùi rượu. Từ đó về sau, Tuấn liên tục đi chơi khuya và cũng chẳng thèm cho tôi một lí do tử tế. Tôi không chịu được, hỏi thẳng thì anh tát tôi. Lần đầu còn xin lỗi rối rít và làm lành. Vài lần như thế, anh cứ thoải mái thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với tôi, khi thì tát, lúc lại nắm tóc. Nếu bố mẹ nhắc nhở (chúng tôi ở nhà anh ấy) thì Tuấn lầm lì chỉ trỏ đe nẹt tôi bằng những từ ngữ mà tôi không bao giờ dám tưởng tượng ra. Anh ấy đối xứ với tôi như thể tôi là con sen, à nói đúng hơn là một đứa nô lệ. Anh ấy nói cưới tôi đã là diễm phúc cho tôi lắm rồi, tôi được thế này còn đòi hỏi gì…

Quá buồn bã, tôi bị sẩy thai.


Tuấn tỏ vẻ ăn năn vài ngày đầu khi vào bệnh viện thăm tôi. Nhưng ngày tôi xuất viện anh ấy vẫn không từ chối những lời rủ rê của bạn bè. Tôi nằm trong căn phòng của hai vợ chồng, khóc như mưa. Cuộc sống của tôi rồi sẽ thế nào?

Tôi nhanh chóng biết được cuộc sống của mình đang ngày càng tệ hơn. Tuấn ngang nhiên đề nghị tôi nói dối cả nhà đi du lịch để anh ấy dẫn bạn gái đi chơi. Tôi từ chối và hậu quả của lời từ chối này là những cú đánh tơi tả. Tuấn bảo đánh cho chừa cái tội cãi chồng.

Tôi có thai lần thứ hai dù tôi không hề muốn. Lần này, chính Tuấn bắt tôi phải đi phá thai vì anh “hết muốn có con” rồi. Anh sợ “rách việc” và “vướng víu”. Bản thân tôi cũng chẳng muốn mình có thai làm gì, nhưng đã có rồi thì không hề muốn phải vứt bỏ đứa trẻ vô tội. Tôi từ chối lời đề nghị của anh, thậm chí trốn về nhà bố mẹ đẻ vì tôi đã quá biết tính của Tuấn: sẵn sàng đánh tôi dù tôi đang có mang!

Nhưng chạy trời không khỏi nắng, dù tôi cố gắng tránh mặt Tuấn càng nhiều càng tốt nhưng tôi vẫn gặp lại anh ấy. Tôi vô tình đụng mặt Tuấn khi đi uống nước với một số bạn cũ. Hoàn toàn tình cờ thôi nhưng Tuấn đã phát hiện ra tôi. Tuấn cho tôi ba cái tát như trời giáng giữa một quán nước. Khi tôi đang cố gắng chạy lên một chiếc taxi thì Tuấn lao tới, túm tóc và quật tôi lại phía sau. Như chưa hả cơn giận, Tuấn tiếp tục lao tới đẩy tôi ngã ra giữa lòng đường. Một chiếc xe ô tô không kịp phanh thắng lao thẳng đến. Máu chảy tràn mặt đường. Tôi nhìn thấy gương mặt Tuấn vừa giận dữ vừa trắng bệch vì sợ. Sau đó, tôi chìm vào hôn mê…

Tôi mất đứa con thứ hai và lãnh thêm 3 chiếc xương sườn bị gãy. Tôi không khóc nổi. Tôi không thấy giận dữ. Chỉ có cảm giác buồn bã và ghê tởm một người mình từng yêu thích dâng tràn tâm trí tôi. Tôi quyết định ly hôn.

Chỉ còn vài thủ tục đơn giản nữa thôi là cuộc sống của tôi sẽ khép lại những chuỗi ngày đen tối. Bố tôi lo đến bạc trắng tóc. Mẹ khóc hết nước mắt. Còn tôi lại thấy thanh thản vì cuối cùng đã thoát khỏi Tuấn. Mặc dù trước mắt cuộc sống của một đứa con gái không học vấn, không nghề nghiệp và đầy thương tích trên người như tôi còn nhiều khó khăn, nhưng tôi tin, đời không lấy hết của ai cái gì. Dù sao, tôi cũng chưa đến 20 tuổi…
 Đọc tin moi nhất trong ngày về thời sự, văn hóa, xã hội, an ninh pháp luật.